Thẩm
An Bình có cảm tình với Cố Bình An, nhưng Cố Bình An lúc nào cũng cự tuyệt tình
cảm ấy. Khi Thẩm An Bình du học ở nước ngoài, vì quá nhớ nhung Cố Bình An nên
đã đáp máy bay trở về gặp cô, không ngờ vừa đúng lúc chứng kiến cảnh thân mật
giữa Tất Nhiễm và Cố Bình An trong vườn trường. Thẩm An Bình đau khổ buồn bã,
uống một trận thật say rồi quyết định buông xõa, còn Cố Bình An thì không hề
biết gì.
Liệu, tình yêu lặng lẽ chưa kịp
nói của Thẩm An Bình có ngày nảy mầm? Liệu, có lúc nào đó Cố Bình An tình cờ
nhận ra? Liệu, trên con đường này, họ có mỗi người một phương?
Nếu như gió ngừng đưa tiếng hát du dương, chỉ còn lưu lại dư vị nhàn
nhạt, hồi ức đau buồn có phải cũng theo gió tĩnh lặng mà dừng lại? Nếu như hồi
ức không lan theo thủy triều, chỉ để lại sự khô cạn, sự lưu luyến trong đáy
lòng có phải cũng theo ký ức khô kiệt mà tiêu tan mãi mãi?