Cuốn tự truyện này là một hoài niệm thâm trầm, tử tế, nó hoàn toàn không nhằm mục đích đề cao cá nhân, quảng bá thân phận hay mang tính vụ lợi gì khác ngoài dùng chính quãng đời đau đớn, rớm máu và đầy nước mắt của mình để báo động, để cảnh tỉnh những ai đó sắp bước vào hoặc đã bước vào cái chết trắng khủng khiếp. Một cuộc đời không bịa được, bởi thế cho nên nó thật đến trần trụi, thật không thể thật hơn được nữa. Như thể mỗi con chữ, mỗi trang viết tác giả đều cắt xẻo thịt da, gân tủy của mình ướp vào đó.
Nẻo Về là một cuộc chiến không cân sức, không khoan nhượng giữa NGƯỜI và MA, con ma có tên Heroin, giữa hai con người trong một con người, giữa bóng tối và ánh sáng, giữa đêm và ngày, giữa phần Người và Con. Có lúc Người thắng, có lúc Con thắng. Cả cuốn sách là sự giằng giật quyết liệt đến ngạt thở mà người đọc yếu đuối sẽ không dám giở tiếp những phần sau. Bởi nó ghê rợn quá, hiểm ác quá, đau buồn quá.
Tức là cuốn sách thỏa mãn người tiếp cận với nó trên cả hai phương diện: dữ dội và lắng chìm.
...
Nẻo Về bản thân đã chứa sức nặng của một cuốn tiểu thuyết bổ ích mang tính nhân văn, mặc dù nó vẫn còn có nhiều đoạn vụng về, thô ráp, mang tính nghiệp dư nhưng một khi đã tiếp xúc với nó, không ai không cảm thấy có chút giật mình, lo lắng, thậm chí hãi sợ nhưng sau đó là yêu tin con người, yêu tin cuộc đời hơn.
Đó là bản chất của kiếp người. Đó cũng là giá trị đích thực của những con chữ, của một hoài niệm.
Một hoài niệm tử tế được viết ra bằng khổ đau, máu và nước mắt.