“…Mẹ ơi! Không phải khi sắp lìa xa mẹ con mới nói rằng con rất yêu mẹ, mẹ ơi! Không phải giờ đây khi nhìn tấm thân gầy của mẹ run lên bần bật con mới hiểu đời mẹ khổ đau đã nhiều vì con, mẹ ơi! Con yêu mẹ lắm, mẹ có biết không? Có thể con không thể hiện tình yêu của con với mẹ như tình yêu của một người con gái, con không thể nói lên những lời âu yếm, ngọt ngào nhưng con xin khẳng định với mẹ rằng, con yêu mẹ hơn bất cứ người con nào trên thế giới này, mẹ ơi! Mẹ ơi, con muốn nói rằng “Con dù lớn vẫn là con của mẹ - Đi hết đời lòng mẹ vẫn theo con.
Xin đừng khóc nữa mẹ ơi!
Ngày mai con sẽ về nơi ông bà.
Ngày mai con chẳng ở nhà
Hàng trầu để héo, cau già rụng rơi.
Mẹ ơi! Con muốn mẹ cười
Từ nay mẹ mãi thương người khổ đau
Con người ai cũng như nhau
Biệt ly - là chuyện trước sau thôi mà.
Mẹ ơi, bao ngày tháng qua
Đời con có mẹ như là trong mơ.
Con đi, mẹ nhé, đừng chờ!
Anh em bầu bạn bây giờ là con.
Mẹ ơi, nước chảy đá mòn
Đứng lên mẹ nhé, mẹ còn trông Cha” (Thơ Nguyễn Ngọc Sơn).
Mục lục:
Chàng trai Đất Tổ và những trang viết đẫm nước mắt
Lời tác giả
Những người thân yêu
Chia tay Hà Nội
“Tôi ơi, đừng tuyệt vọng”
Tình yêu và cái chết
Bao giờ mình lấy vợ?
Như lại được hồi sinh
Quà sinh nhật trước lễ Tình Yêu
Năm hết, Tết đến
Tự nói với chính mình
Hoa gạo vẫn cháy
Niềm tin và khát vọng
Lại tới mùa hoa cau
Đêm thức cùng Việt Trì
Con sống lại rồi mẹ ơi!
Vòng nguyệt quế
Cổ tích thời @
Những trang đời còn lại
Phụ lục: Những khoảnh khắc đáng nhớ trong đời