“…Tôi lấy chiếc nhẫn cưới và cho vào ngón tay đeo nhẫn. Ánh mắt nàng long lanh như sắp khóc. Em hãy mang chiếc nhẫn này để làm bằng chứng tình yêu và lòng chung thủy của anh. Nói đến đó, tôi bỗng sặc sụa ho khi phát hiện ra một con gián từ cầu thang nhà thờ tiến đến gần và gọn lẹ rúc vào váy nàng. Từ đó đến cuối buổi lễ, tôi không sao tập trung được. Thậm chí ngay cả khi nàng đáp lễ bằng cách trao nhẫn vào tay tôi và đọc một câu tương tự: Anh hãy mang chiếc nhẫn này tượng trưng cho lòng chung thủy và tình yêu của em, để làm bằng chứng tình yêu…
Vị linh mục áo đỏ không cho chúng tôi xáp lại hôn nhau hay đơn giản là xử lý tình huống phát sinh (bắt gián) trong nhà thờ tôn nghiêm như những lễ cưới trong phim Hàn Quốc. Nghĩa là đầu óc tôi lúc bấy giờ đang hình dung về lộ trình của con gián trời đánh. Nó có thể chạy vào những nơi kín nhất của nàng và gây ra hậu quả khôn lường.
May thay, thực tế đã đẩy những hình dung ấy đến nơi xa vời. Nàng là người nhạy cảm, nhất là đối với sự nhột nhạt mà một con gián gây ra. Tôi chú ý đến sắc mặt hơi tái đi và nỗ lực trấn tỉnh đầy thông minh cần thiết của nàng.
…
Rồi trong một tình huống khá ngặt nghèo, tôi hơi nâng váy nàng lên, cả hai cùng lùi về chỗ ngồi trang trọng thêu đầy hoa cành cho đôi uyên ương. Tôi bất giác thấy nàng dùng ngón tay vừa đeo nhẫn bóp chặt vào đầu gối mình và tay kia thì rãy một phát thật lực, sau đó, mạnh một cái vào phần váy ở đùi. Dứt khoát và chính xác. Một mùi hôi xộc lên từ đám mây váy. Tôi biết, con gián đã hy sinh.
Tôi nhìn sang, mỉm cười và thán phục sự quyết liệt của nàng trong những tình huống chẳng lấy gì làm dễ chịu. Nhưng nàng nắm chặt tay tôi, khá tự đắc, ánh mắt nàng như muốn truyền cho tôi thông điệp: Em đã xử hắn khá lẹ. Anh yên tâm…
Tháng năm, một con gián hy sinh trong bộ váy cưới đầy mùi hương cỏ non của nàng. Và bộ váy được trả vào lúc sáu giờ…
Đêm đầy sao và đứng gió. Chúng tôi nằm trên sân thượng nhìn những cửa sổ thành phố lên đèn.
"Những ngày qua là một giấc mơ!", nàng nói. "Giấc mơ ấy hôi mùi gián chết!", tôi đáp. "Không còn thơm mùi cơ thể em sao?". "Từ khi em giết chết con gián trong nhà thờ, anh đi đâu cũng thấy mùi gián chết!". "Nhưng anh phải hiểu tình huống bắt buộc em phải xử nó!". "Anh hiểu. Nhưng đó là cảm giác của anh thôi…".
Và đời sống hôn nhân của chúng tôi bắt đầu từ những ngày tháng năm hôi mùi gián chết. Những ngày trời nóng bức mà thiên hạ ai cũng muốn tỏ thái độ phản kháng trước thời tiết bằng cách phô bày và cởi mở mình hết cỡ. Những cô gái mặc váy ngắn hơn và những cánh tay rám nắng của họ luôn làm cho nhiều kẻ độc thân giai đoạn cuối như tôi thèm muốn….”