Bữa ăn tối trôi qua gượng gạo. Tôi lơ đãng nhìn xuống thành phố lấp lánh ánh đèn bên dưới, lòng tự hỏi, có thật rằng trái tim mình đang mang một sự sống? Bản nhạc hòa tấu Nocturne của Chopin tôi rất thích đang nhẹ nhàng rơi từng nốt như những bước chân khẽ trong đêm. Ánh sáng ấm cúng từ những ngọn đèn nhỏ thả xuống từ trần nhà, bóng nến lung linh và đóa hoa hồng thẫm trên bàn ăn của chúng tôi, cái không khí thơ mộng và lãng mạn dành cho những cặp tình nhân mà sao lòng tôi vẫn dửng dưng trống vắng. Bên kia mặt bàn, không nhìn, nhưng tôi vẫn cảm được ánh mắt Định theo tôi chẳng rời. Định chợt thở ra một hơi dài, "Cho anh ngắm lại bàn tay Trân một chút được không?". Tôi ngạc nhiên trước câu nói của Định, nhìn xuống đôi tay gầy với những móng tay ngắn không chút thuốc sơn trang điểm, cười buồn: " Tay Trân muôn đời... xấu, anh ngắm làm gì! Anh tính làm thầy bói hở?". Định cười lớn: "Không, anh chỉ muốn xem móng tay Trân bây giờ có sạch sẽ hơn cái cô bé Trân dạo xưa không. Nhớ dạo xưa học cùng lớp, anh cứ phải mang cắt móng tay cho Trân cắt. Trân này...". Giọng Định bỗng ngập ngừng, và như thu hết can đảm, anh nhìn thẳng vào mắt tôi: "Anh vẫn còn yêu em. Dù cuộc đời em có ra sao chăng nữa, anh vẫn muốn đi cùng với em. Anh muốn nói, em có bằng lòng làm vợ anh không?" Câu hỏi Định đưa ra thật bất ngờ và thẳng thắn khiến tôi ngẩn ngơ. Cái câu hỏi vẫn lại không đúng lúc, vẫn lại đột ngột như cùng một câu Định đã hỏi tôi 20 năm về trước. Tôi thở dài, cúi nhìn xuống những đường gân xanh chạy trên mu bàn tay: "Chúng mình già cả rồi". Định ngửa cổ dựa vào thành ghế không nói. Một vài phút trôi qua, giọng anh đầy cay đắng: "Ngày xưa, em đã cười vào mặt anh, em bảo anh còn con nít quá. Bây giờ, em trả lời chúng mình đã già cả rồi. Anh là cái thằng luôn luôn đến không đúng lúc, phải không?" Tôi không đáp, chỉ hiểu tôi đã nói một điều thật với lòng mình. Định đứng dậy, "Chúng mình về nhé?".
Xin trân trọng giới thiệu!