“Con đã hiểu tại sao sáng nay mẹ cương quyết đưa con đến trường. Con thật sự cảm thấy kêu hãnh vì đã có mẹ, có tình thương của mẹ”
Có khi giữa những lo toan bộn bề của cuộc sống, ta vội vàng lao theo vòng xoáy của cuộc đời. Mà quên đi bên cạnh ta vẫn còn đó những cuộc đời bất hạnh, những con người đau khổ, và những đau thương mất mát của chiến tranh.... Nhưng hơn hết, dù trong bất cứ hoàn cảnh nào, nghị lực và niềm tin mãnh liệt vào một cuộc sống tươi đẹp đã giúp họ vươn lên phía trước…Họ cho ta nhận ra hạnh phúc có khi thật đơn giản biết bao!
Cõi người đưa người đọc đến nhiều tầng cung bậc cảm xúc của những kiếp người: một cô gái mù, một tên đao phủ, những con người vô tội trong chiến tranh…với những đau khổ, mất mát, những giọt nước mắt tuôn rơi và cả những nụ cười hạnh phúc mãn nguyện. Đặc biệt, thoát lên khỏi những đau thương, tàn khốc của hoàn cảnh con người vẫn lạc quan sống “Em tin như thế và em đã yêu anh. Chính tình yêu đó đã giúp em vững vàng đương đầu với tất cả những gì muốn chia cắt chúng ta và tin tưởng vào một thế giới đầy tình người”. Vừa ngắn gọn, sâu sắc, vừa giản dị, chân thành, vừa quá khứ, hiện tại.
Cõi người cứ thế cuốn ta đi một cách khốc liệt cùng nhân vật nhưng không kém phần nhẹ nhàng và sâu lắng…Để ta chiêm nghiệm cuộc sống, nhận ra chính bản thân mình…
Với tập hợp mười lăm truyện ngắn dịu dàng mà khốc liệt, xuyên suốt qua nhiều không gian, thời gian, từ thời chiến đến thời bình, từ Việt Nam sang Campuchia, Israel, Palestine, NewYork…Để nhận ra, nỗi đau khổ trầm luân không thuộc về riêng một dân tộc nào, một thời gian nào cả. Thượng Đế vốn đã tạo ra cho nhân gian nhiều phi lý, con người càng làm cho nhân gian phi lý hơn bằng chiến tranh, bạo lực, hận thù.
Nhưng dẫu trầm luân đau bao nhiêu, cõi người vẫn là nơi ta muốn gắn bó, bởi nơi đây có sinh mệnh, có yêu thương….
Cõi người là một quyển sách hay dành cho nhiều người.
“Tôi biết mọi người đang quay nhìn tôi. Tôi từ từ mở mắt, ngước nhìn lên, đôi mắt tôi như bị dội lại trước ánh hào quang rực rỡ của Thượng đế. Một ý nghĩ vừa xuất hiện rất nhanh trong đầu. Tôi cúi xuống ngập ngừng. Từ trên ngai cao, thượng Đế cất tiếng hỏi:
-Con có điều gì muốn bày tỏ?
Tôi ngước lên, lấy hết can đảm:
-Nếu Ngài đã cho con đôi mắt thì xin hãy cho con quay trở lại trần gian”
(Trích Đêm không có mặt trời)