"Tôi không được đặt dấu chấm nhanh đến thế, bóng đêm đang xuống rồi, tôi không cần sắp xếp trật tự, tôi không cần xới tung, tôi chỉ cần lắng nghe sự hỗn loạn của trái tim mình, nó đang chảy ra những dòng đen đặc, nó chẳng đơn giản chút nào, tôi vẫn phải đi tìm hắn, ngay cả khi bóng đêm đã xuống rồi, trên con đường, chừng nào nó còn là con đường, một con đường nghĩa là một sự vô ích tự nó, tồn tại của nó chỉ là cứ mở ra mãi và rẽ ngoặt, tôi còn đi một hành trình tìm hắn, chẳng an toàn chút nào trong bóng đêm, cả khi tôi chẳng bao giờ nhìn thấy hắn thêm một lần nào nữa".
(Nhã Thuyên)
"Tôi cứ miên man nghĩ về em như thế. Tinh yêu tôi dành cho em giống như thứ tình đầu đời ban sơ dịu ngọt. Tôi nghĩ đến em cả khi đang ngồi lặng ngắm em. Tôi nghĩ đến em khi đang hạnh phúc. Nghĩ đến em cả những khi lòng chùng xuống. Có lẽ em chẳng hề hay biết, em là loài hoa tôi phải hàm ơn.
Em ám ảnh tôi từ sau dêm mưa gió ấy.
Bão tố xảy ra rồi em vẫn vẹn nguyên. Còn tôi? Tôi có được như em, như cánh bướm mỏng manh trong mưa bão?"
(Anh Thư)
Thu lên giảng đường hơi se lạnh để cần nhau hơn, để thủ thỉ bên nhau những câu chuyện vui buồn đã bao mùa ủ kỹ. Thu thấy cần nhiều hơn cả những lời thầy dạy, thấy thế giới muôn màu kia sao mà rộng lớn, nếu ta không vững vàng sẽ có một ngày lạc lõng giữa mùa sang.
(Vũ Thị Huyền Trang)