Từ quãng thời gian làm luận ở trường tiểu học và trung học cho đến lúc tôi viết những dòng tản văn đầu tiên, góp mặt với đời, kể cũng đến bốn chục năm. Như gốc cây già trơ trụi, bỗng trổ mầm sau những năm tháng đằng đẵng, nhờ có duyên may, bài của tôi được đăng trên các tạp chí Phật giáo, nhiều nhất là tạp chí Văn hóa Phật giáo, và trên mạng.
Khơi nguồn cảm xúc trong tôi là cuộc sống xung quanh và cuộc đời mình, vào lúc tuổi đời đã bộn bề khiến mình chín chắn hơn, bình thản hơn, và sau những biến cố lịch sử để lại vết hằn cho hết thảy mọi người. Nhưng bàng bạc trong tôi vẫn là đạo Phật, mà tôi đã thấm nhuần từ nhỏ, và khi tuổi càng cao thì chất đạo đi vào lối sống, cách cảm nhận cuộc đời, và chắc đã ươm mầm và tưới tẩm lên những trang viết của tôi.
Những bài văn của tôi, như thế, có liên quan đến đạo Phật, đặc biệt là những ngôi chùa trong cuộc đời tôi, ngôi chùa thuở nhỏ, ngôi chùa quen thuộc cũng như ngôi chùa chỉ đến một lần. Nhưng hiểu biết và trải nghiệm của tôi về đạo, trong đó có kiến thức về chùa, rất là hạn hẹp, cho nên tôi không có tham vọng nghiên cứu về đạo, về chùa, về văn hóa Phật giáo, tôi chỉ biết giãi bày và tâm tình về đạo, về chuyện đời một cách chân thật với tâm thế và khả năng của người viết ngoài cổng chùa.
Tôi luôn luôn tự nhủ rằng, hãy viết với tính cách của người Phật tử, không chỉ là viết những gì liên quan đến đạo, mà phải thể hiện tính cách đó trong khi viết chuyện chung, chuyện riêng, chuyện văn hóa, xã hội, chuyện xưa, chuyện nay. Thì ra làm được như vậy không phải dễ dàng, vì mấy ai thoát khỏi cái ngã, cái danh, cái lợi ích bản thân. Tôi mong thể hiện vô ngã vị tha được chừng nào hay chừng đó mỗi khi vào trang viết, hầu mong đóng góp cho cuộc đời này chút lợi lạc tinh thần, và nhất là mong được người đọc quan tâm, chia sẻ.
Điều này tôi đã may mắn cảm nhận khi bài của tôi được đăng trên các tạp chí Phật giáo và trên mạng. Tôi xin cảm ơn những vị xuất gia, những người bạn đã khích lệ tôi viết. Xin cảm ơn nhà xuất bản và người đọc.
- Tác giả Cao Huy Hóa