“… Thế ra anh giận tôi đã quên tôn ti thứ bậc. Thảo nào, mặt anh nặng như cái bị. Tôi định cãi lại một câu. Chẳng gì thì tôi đã đi đây đi đó, tôi không cung kính theo được cái thói trên dưới hủ lậu và cái việc chấp nhặt nhỏ mọn này. Nhưng chợt nhớ đến đây để rủ anh cùng đi, tôi đã quên tức và từ tốn trinh bày:
- Thưa anh, em cũng biết thế, nhưng vì anh Hai đau yếu, lại tiện em đi mua nhà, thấy nên vào thăm anh ấy trước. Thế đấy, chắc anh đã vui lòng rồi.
Anh tôi không vui lòng, anh tôi vẫn to tiếng, hỏi giận giọng:
- Mấy năm nay chú đi đâu?
- Em đi du lịch.
- Du lịch? Đi du lịch, đi buôn bán?
Tôi cười:
- Chẳng nên buôn bán gì đâu. Du lịch là đi xem xét các nơi cho mở mang trí óc ra.
Anh tôi cười khẩy:
- Đi không kiếm được miếng ngon thì chỉ đi mỏi chân, có động dại mới đi như thế. Đi lang thang thất thểu thì ai ở nhà trông nom phần mộ tổ tiên, ai đèn hương cúng giỗ các cụ? Thời bấy giờ đứa nào cũng nóng lên đi với đi! Quên mất mục bất hiếu là chú, chú biết không?
Tôi giận lắm, nhưng chỉ cười thầm. Đáng lẽ mẹ tôi nói những câu ấy mới phải. Nhưng mẹ hiểu, mẹ đã vui mừng thấy con bay nhảy sông hồ. Tôi lại nghĩ giá tổ tiên tôi mà biết được việc này hẳn các cụ cũng phát chán cái thằng con cháu cứ khư khư ôm nắm đất, đến mòn đời chẳng làm được gì để lấy tiếng thơm cho cha ông. Anh này mới dúm tuổi mà lụ khụ hơn cả người tài lẩn thẩn...”.
Mục lục:
Tôi sống độc lập từ thuở bé - Một sự ngỗ nghịch đáng ân hận suốt đời
Cuộc phiêu lưu bất ngờ - làm đồ chơi cho trẻ con mà không biết - lại anh Xiến Tóc cho tôi bài học mới
Thoát khỏ cái lồng tù - Giữa đường dẫu thấy bất bằng mà tha - Mẹ kính mến của con ơi!
Ông anh cả và ông anh hai của Mèn – Tri âm không đợi mà gặp
Một sự vô ý rất nguy hiểm - Đại thế và tình hình các xóm lầy lội – Vì lẽ gì Mèn và Trũi trốn đi được?
Tranh hùng với võ sĩ Bọ Ngựa – Chánh phó thủ lĩnh tổng Châu Chấu - Thề rằng sinh tử có nhau.
Tâm sự bác Xiến Tóc chán đời – Cái cớ khiến cho Mèn lại lên đường
Mèn bị tù - Những sự xảy ra cho Mèn khi phải giam trong hầm kín của lão chim Trả - Xa nhau lại gặp nhau
Lại một chuyện rủi ro với các bạn Kiến - Sự tức giận của mấy cô bé học trò – Ai có công nhất?
Mấy dòng tạm biệt của tập ký