Từ lâu hình ảnh chú dế mèn đã trở nên vô cùng thân thuộc đối với thế hệ trẻ Việt Nam. Hơn 60 năm trôi qua, không chỉ các bạn nhỏ tuổi mà ngay cả người lớn cũng háo hức, cũng say mê, cũng bị lôi cuốn bởi từng trang, từng lời trong đó.
Điều gì đã khiến chú dế mèn nhỏ bé sống lâu đến như vậy? Sự ngỗ ngược từ thuở bé của chú chăng? Nhưng chính chú đã thừa nhận là sự ngỗ nghịch ấy đáng ân hận suốt đời cơ mà? Hay là cuộc phiêu lưu đầu tiên đầy bất ngờ của chú? Làm đồ chơi cho trẻ con mà không biết. Và lại bị anh Xiến Tóc cho một bài học nhớ đời?...
Hãy nghe chú bộc bạch về tuổi thơ của chú xem sao nhé:
Tôi đi đứng oai vệ. Mỗi bước đi, tôi làm điệu dúng dẩy các khoeo chân, rung lên rung xuống hai chiếc râu. Cho ra kiểu cách con nhà võ. Tôi tợn lắm. Dám cà khịa với tất cả bà con trong xóm. Khi tôi to tiếng thì ai cũng nhịn, không ai đáp lại. Bởi vì quanh quẩn ai cũng quen thuộc mình cả. Không nói, có lẽ họ nể hơn là sợ. Nhưng tôi lại tưởng thế là không ai dám ho he. Ấy vậy, tôi cho là tôi giỏi. Những gã xốc nổi thường lầm cử chỉ ngông cuồng là tài ba.
Tôi đã quát mấy chị Cào Cào ngụ ngoài đầu bờ, khiến mỗi lần thấy tôi đi qua, các chị phải núp khuôn mặt trái xoan dưới nhánh cỏ, chỉ dám đưa mắt lên nhìn trộm. Thỉnh thoảng tôi ngứa chân đá một cái, ghẹo anh Gọng Vó lấm láp vừa ngơ ngác dưới đầm lên. Tôi càng tưởng tôi là tay ghê gớm, có thể sắp đứng đầu thiên hạ rồi....
Hấp dẫn và sinh động một cách tài tình như vậy, ai mà không thấy lý thú và cuốn hút cho được. Ấy vậy mà ẩn chứa sau những hình ảnh nên thơ và trong vắt ấy là rất nhiều những bài học sâu xa cho các em, đặc biệt là những cu cậu thiếu niên nhi đồng có sức khỏe và có tính cách mạnh mẽ...".