Thuở bé, tôi ước mính sẽ trở thành nhà văn, họa sĩ, thậm chí là diễn viên. Tôi thần tượng họ và lồng họ vào một hộp kính trong veo để chiêm ngưỡng và ước vọng.
Lớn lên, từng bước phấn đấu theo nghề. Vừa sống bằng con chữ, vừa làm đủ việc để nuôi con chữ sống, tôi thấy mình trong những hoàn cảnh khác xa với tưởng tượng. Dầm mình trong cả bùn lầy và ... rác rưởi! Có những lúc gan lì đến thế mà vẫn bật khóc, rồi lại tự gột rửa.
Biết làm sao được, cuộc sống chẳng như những gì ta nghĩ, hay tưởng tượng, tô vẽ ra. Cuộc sống cứ thù lù ra đấy, trắng trợn mặc cả và ta, hoặc phải chấp nhận nó, hoặc nó nhấn chìm, hoặc lóp ngóp ngoi lên...
Kiều Bích Hậu
---
Nàng kiểm lại một lần nữa các chứng thư tài sản của mình: sổ tiết kiệm Việt Nam đồng số dư một tỷ hai; sổ tiết kiệm Mỹ kim tròm trèm mười lăm ngàn đô; giấy gửi mười cây vàng; sổ đỏ lô đất tám mươi mét vuông; sổ đỏ căn hộ hơn bảy mươi mét vuông. Đủ, đủ, đủ. Gió mạnh từ cơn giông buổi tối đẫm mùi nước mưa nồng nồng đẩy tung rèm cửa ren mỏng, ùa vào nàng.
Nàng khoanh tay, khép mắt hài lòng. Nàng đã tận hưởng ba mươi tư mùa xuân mơ màng, nhưng luôn ấp ủ sự trỗi dậy. Nàng đã nén nó lại tận đáy, để tập trung vào tiền. Bây giờ thì nàng có tiền, khá tiền.
Nó lại trỗi dậy sau một mùa xuân lửng lơ mơ màng ấp ủ. Nàng trằn trọc lăn lóc trên chiếc giường rộng một mình. Không ngủ được. Gió lại thổi tung rèm làm nàng ớn lạnh.
Đến lúc rồi đây.
Để xem nào: đứa con của nàng nhất định phải thông minh. Thì đấy, ở nơi làm việc đã buộc phải chịu đựng một sếp ngu, ra đường là va phải kẻ ngu, sợ vãi linh hồn. Trong nhà mà có một đứa ngu kè kè thì yêu thương mấy cũng không chịu nổi.
Đối tượng phải là một người đàn ông trên bốn mươi nhăm tuổi. Khoa học cho rằng đàn ông ở tuổi này có xác suất cao sinh con thông minh. Bản thân người đàn ông ấy cũng thông minh nữa thì xác suất còn cao hơn, đấy là kết luận của nàng. Người ấy phải là một nhà khoa học hoặc một doanh nhân tầm cỡ. Nhà khoa học là tài năng trên phương diện lý thuyết còn doanh nhân tầm cỡ là tài năng trên phương diện thực hành. Tuyệt đối không chọn chính trị gia, bởi trong mắt nàng, về mặt trí óc, họ chỉ được xếp cùng loại với con buôn.
Đối tượng cũng đừng đẹp trai quá, bởi nàng không muốn mình sẽ bị hút về anh ta, rồi phải nhọc công cưỡng lại. Nàng vốn thích những người đàn ông đẹp, bất kể đầu óc ra sao, xuất xứ thế nào, đấy là cái dở xếp hạng hai của nàng, sau cái thói không chịu đựng được kẻ ngu.
Nghĩ đến đây, nàng tự thưởng cho mình vài phút ngoài luồng mà nhớ tới Lương, cậu họa sỹ - giảng viên lớp thiết kế đồ họa mà nàng đang theo học ngoài giờ để giải trí. Tóc dài phủ tai, gương mặt rộng, cặp kính trắng làm sáng thêm đôi mắt to với ánh nhìn ngạo mạn, áo phông đỏ đun phủ ngoài quần jeans. Vẻ ngang ngạnh bất cần ấy cùng sự đam mê bệnh hoạn nghề thiết kế của Lương đã khiến nàng bận óc. Nhưng dù sao nàng cũng hơn cậu ta năm tuổi. May thật! Nàng không muốn bất cứ người đàn ông nào chạm được vào cuộc đời mình...
(trích Thụ thai)