“Một mảnh nhỏ hình chữ nhật lắp kiếng trên mái ngói rọi ánh trăng xuống sàn nhà. Ông ta ngồi đó. Và thì thầm, những lời thì thầm lẫn tiếng cười khẽ, nghe lao xao như gió đêm thổi qua cỏ khô. Thì thầm với một đứa trẻ nào đó trong vòng tay mình. Một đứa trẻ thật bé, ‘bé như cái kẹo’. Đứa trẻ bí ẩn của căn phòng bên cạnh.
Cuộc đối thoại ấy tôi không hiểu được một chữ, chỉ nghe được giai điệu. Mềm mại và lặng lẽ. Mềm mại và lặng lẽ như ánh trăng rơi trên da thịt đứa bé. Trắng tựa một giấc mộng. Tôi chẳng nhìn được rõ mặt, chỉ thấy bàn tay nhỏ bé lùa trong mái tóc hơi dài của người cha trẻ. Đứa bé đang nói gì đó rất nhanh bằng tiếng Trung. Cuộc đối thoại cứ tiếp diễn thế mà tôi chẳng thể nào hiểu được.
Nhìn thấy họ qua khe cửa hẹp, nghe tiếng họ nói trong đêm, ngày hôm ấy và mãi sau này, tôi không thể không cảm thấy mình đang trộm mắt nhìn vào một cõi không dành cho mình.”
“Ngay ở tác phẩm đầu tiên này, Nguyễn Dương Quỳnh đã là một nhà văn đúng nghĩa, gây ám ảnh với những ý nghĩ sâu sắc một cách nhẹ nhàng, và nhất là với một màu đỏ buồn bã kỳ lạ, hiếm thấy.”
- Nhị Linh