"Ngày thứ hai, cô lấy chiếc chiếu vãi, hì hục quấn quanh xác gã rồi đi tìm cây cuốc, cô lầm lũi đào huyệt chôn chồng. Chiếc hố chỉ sâu khoảng hơn một gan nhưng hai bàn tay cô đã rách toác. Cô vào nhà, nằm úp mặt xuống đất bên cạnh xác chồng. Sức tàn, lực kiệt, cô không còn khóc nổi nữa. Bỗng nhiên, cô nghe như gã đang thì thầm bên tai cô những lời âu yếm. Lồm cồm bò dậy, cô lật manh chiếu ra nhìn. Giật gã đùng đùng; "Dậy đi, dậy đi!". Thân xác nặng nề của gã xiêu qua một bên, nhưng mắt gã vẫn nhắm tịt. Một sợi máu đen kịt rĩ ra từ mũi gã. Cô nức nở trong họng, buông tay gã lăn xuống đất. Thế là gã chết thật rồi. Sao mà đành vậy trời ơi? Cô sẽ ra sao những ngày sắp tới hở trời?
Ngày thứ ba, cô đổi ý không đưa xác chồng đi chôn nữa. Cô sợ lắm cảnh hiu quạnh một mình. Dù là xác chết, gã vẫn là người thứ hai. Cô vừa nhóm lò, vừa nói chuyện cùng gã..." (Trích "Đồi Hoang").
Mục lục:
Ánh trăng
Điện thoại nửa đêm
Gió ở thiên đường
Tranh trừu tượng
Chuông kêu leng keng trong giấc mơ
Vật lạ trên đầu
Về nhà
Giải phẫu thẩm mỹ
Phố đàn bà không chồng
Bơi một hơi ra tới biển
Thời gian
Bên trong
Tháng và năm
Cõi riêng
Sông của mẹ
Người cha
Đồi hoang