“Ông chồng bắt đầu nuôi một ước mơ hoang đường từ khi cô gái giúp việc đến ở nhà. Ông ấp ủ nó (ước mơ chứ không phải cô gái) vào những buổi sáng nằm nướng trên giường khi vợ đã dậy, và như thông lệ suốt hai mươi bảy năm qua, dành ba mươi phút duy nhứt trong ngày cho bản thân, theo lời bà nói.
Lúc đó ông duỗi thẳng người, dạng chân tay thoải mái trên cái giường đôi hơi nhỏ. Âu đó cũng là một trong những cái bẫy ông đã tự cài đặt rồi tự mắc kẹt suốt đời. Hồi mới cưới, ông không muốn chi nhiều tiền mua cái giường kích thước giường vua như vợ đòi, nên nói là ông thích cái giường nhỏ để vợ chồng luôn cận kề nhau. Cách đây ít lâu, khi cả ông lẫn bà đều tăng trọng đáng kể (ông tăng 20 kí, bà 15 kí, so với thuở ban đầu), cái giường hiển nhiên trở nên chật chội. Nhưng khi ông nói chuyện sắm một cái giường mới để nằm rộng rãi thoải mái thì ba ư sầu cay đắng: bây giờ ông không muốn cận kề vợ mình nữa, nằm cạnh bà, ông không còn thoải mái nữa. Bà biết, bây giờ bà già mập xấu. Thôi thì ông cứ sắm giường riêng mà nằm (với ai đó), còn bà thì xin được (ngậm ngùi) chết trên cái giường mình đã từng hạnh phúc.
Mục lục:
Mơ ước hoang đường
Pha lê
Bông vạn thọ
Tâm hồn
Hồi xuân
Romeo và Juliet
Hạnh phúc chơn kinh
Phương pháp hiện thực
Tình chỉ đẹp
Cấm Sơn
Cảm giác
Lòng Hồ
Phi trường Đài Bắc
Xuân thì
Kết thúc có hậu
Núi không
Tại sao anh làm điều đó?
Bé xuân về
Đường dài hạnh phúc
Truyện ma
Một đời
Bạn