"Linh đinh bèo nước biết về đâu? / Đậu bến An Giang thấy những rầu, / Bảy Núi mây liền, chim nhíp cánh, / Ba dòng nước chảy, cá vênh râu / Có rau nội quạnh, dân xanh mặt,/ Không trái bần khô, khi bạc đầu..." (Cử nhơn Phan Văn Trị).
Lão Bích day mặt qua một bên nắng đổ xuống từng đốm lửa đỏ như mấy cục sắt trong lò rèn mời rút ra, chóa lên rồi bay bổng xa dần, trở nên phiêu diêu, mát rượi như bầy đom đóm bay vô hình trong đêm. Đúng ba ngày rày, lão chỉ uống nước chứ không ăn một hột cơm nào. Hai hôm đầu, lão lấy cớ là mệt. Hôm sau, đứa con lão bới cơm đầy chén, lão hứa sẽ ăn khi khỏe người. Chờ khi nó nằm ngủ trưa, lão đổ cơm trở vào nồi, thảy xuống nước vài hột để nhìn bầy cá linh bu lại giành mồi, phóng mình lên... Giờ phút này, bụng dạ của lão thơ thới lạ thường, không biết đói là gì. Hay là nó đã tê liệt rồi? Nhịn đói năm ba ngày liên tiếp không phải là một lý do đầy đủ để chết; sức người chịu dai lắm nếu hãy còn cảm giác biết đói.
Mục lục:
Một cuộc biển dâu
Một kiểu anh hùng
Mùa “len” trâu
Ông già xay lúa
Yêu cho được
Tháng chạp chim về
Thằng điếm vô danh
Xuất quỉ nhập thần
…