...Các anh chị thân mến, tôi cám ơn các anh chị nãy giờ đã không phản đối. Bắt người ta nghe “hạnh phúc trong thơ” mà chẳng thấy thơ đâu cả, chỉ triết lý vẩn vơ, từ Khổng Lão qua Hy Lạp cổ, Tây phương mới. Thì tôi đã nói: tôi mời anh chị dạo chơi trong thế giới mông lung của hai chữ hạnh phúc mông lung. Dù sao tôi cũng đã chính xác hóa nó đôi chút rồi: hạnh phúc không phải là thú vui, hạnh phúc cũng khác với sung sướng, hạnh phúc nằm trong nội tâm.
Nằm trong nội tâm. Triết lý khô khan quá, có lẽ tôi phải mượn văn chương để làm tươi mát điểm quan trọng này. Tôi mượn một nhà văn Pháp, một đại văn hào nửa cuối thế kỷ 19, rất gần với ta, với thế hệ của chúng tôi: Guy de Maupassant. Ông là ông tổ của trường phái tả thực, tả rất sống động, từ những thay đổi trong xã hội đến những đam mê nóng bỏng của con người. Vậy mà trong những truyện ngắn rất động của ông, lóe lên một truyện ngắn rất tĩnh, tưởng chừng như ông thầy tu nào đó đang kể. Truyện mang nhan đề đúng phóc đề tài nói chuyện của chúng ta hôm nay: “Le bonheur” (Hạnh phúc). Có lẽ vì thế mà tôi mời ông vào chơi với chúng ta. Tôi xin kể tóm lược...
- trích Khi tựa gối khi cúi đầu
“Cũng xin đề nghị bạn đừng ‘dại’ như tôi khi đọc quyển sách một cách vội vàng, ham hố như nuốt trọng một món ăn ngon, ‘ngưu ẩm’ một cốc cam lồ. Uổng lắm! Hãy xem nó như một chuỗi hạt, bắt đầu từ đâu cũng được, với tất cả sự an tĩnh và ung dung. Thêm cả sự vui vẻ nữa, vì tác giả cũng là một bậc thầy của sự hài hước.”
- Bùi Văn Nam Sơn (trích giới thiệu Thấy Phật)