Chiều xuống chậm trên biển. Hơi sương lù mù từ ngoài khơi bắt đầu kéo vào xâm lĩnh đất liền như muốn xoá lấp sự khác biệt giữa núi và biển. Quang đột nhiên thấy lạnh, anh lùa tay vào túi áo khoác ngoài tìm thuốc hút. Anh đổi tư thế ngồi rồi quay sang bảo tôi: “Gần hai năm rồi tụi mình mới gặp lại nhau…” Anh ngừng lại rít một hơi thuốc. “Đôi lúc tôi thắc mắc không biết mình sẽ bị đời sống cuốn hút về đâu.” Tôi lơ đãng nhìn ra ngoài khơi, thấy là lạ về câu nói của Quang. Tôi chưa bao giờ nghe anh nói như thế suốt thời gian chúng tôi quen biết. Hai đứa tôi là bạn từ thời Trung học, thứ bạn bè dù không chịu nổi tính tình, sở thích nhau nhưng chẳng bao giờ quên hẳn nhau được, khác với hạng gặp gỡ khi bản hoà tấu đời sống bắt đầu lặp đi lặp lại những hợp âm máy móc, tầm thường, nhàm chán, khi ánh mắt nhìn vào con người và sự vật chung quanh trở nên dửng dưng, buồn nản như thể thế giới này chẳng còn gì đáng quan tâm, khi người ta chỉ biết rúc vào thủ phận, sợ hãi mọi biến cố ngay cả biến cố đó chỉ là chuyện con chó nhà hàng xóm xổng chuồng chạy ngoài đầu ngõ.
Sự thân mật giữa bạn bè kiểu đó, hay đúng hơn, sự suồng sã chỉ đổ ra vung vãi trên bàn tiệc hay bàn nhậu nơi quán ăn xó chợ, tuyệt đối chẳng để lại tâm khảm chút thâm tình quý giá nào. Tôi nhớ Quang thuở nhỏ học hành không mấy xuất sắc, nhưng tôi biết anh có cái lanh lợi, khôn ngoan của người thành công nơi trường đời nhiều hơn là trường học. Quả vậy, khi sang Mĩ sinh sống anh là tay kinh doanh thành đạt, giàu có, khác hẳn tôi lúc nhỏ mang tiếng học giỏi nhưng bây giờ quá tuổi nhi bất hoặc rồi mà vẫn chưa biết làm gì cho đời mình.
Nghĩ một cách đơn giản, có lẽ Quang thực tế còn tôi mơ mộng? Có lẽ Quang lúc nào cũng lao đầu vào đời sống với tất cả hăm hở của tuổi trẻ đam mê còn tôi thì mang nặng bệnh hoài nghi, một căn bệnh không duyên cớ, một thứ triết lí vạy vọ, đỏm dáng của thế hệ tôi. Thuở đó tôi không thân với Quang bởi tôi cho anh không phải là người có cuộc sống tinh thần cao mà chỉ biết dầm mình trong những thú vui tầm thường, mặc dù khi nghĩ lại, chúng chỉ là những đam mê vô hại của tuổi trẻ. Khi hiểu biết hơn, tôi không thấy xa cách anh nữa. Anh có cái ấm áp chân tình mà càng ngày tôi càng thấy hiếm hoi nơi con người, nó quý giá hơn cả những điều người ta thường cho là cao cả như lí tưởng, trí tuệ, tài năng. Tôi hiểu anh hơn và chúng tôi thân thiết nhau hơn thời còn ở quê nhà. Đôi lúc tôi tự thấy xấu hổ vì có lúc đã xem anh không ra gì.