Những Người Trẻ Lạ Lùng là một tác phẩm cổ súy cho người ta đừng bao giờ già. Những tấm gương sáng “trẻ lạ lùng” của các chàng “hero” Hoàng Lập Ngôn , Ngô Gia Hy, ông chủ nhà sách Khai Trí, nhạc sĩ Trần Văn Khê ….đã được tác giả Đỗ Hồng Ngọc “hết lòng xiễn dương”.
Ai mà không nức lòng khi nghe ông Khai Trí hùng hồn tuyên bố “ Không có cái gọi là tuổi già, bởi vì hồi 20-30 tuổi người ta còn quá trẻ, 30-40 thì đang trẻ, 40-50 hãy còn trẻ, 50-60 trẻ không ngờ, 60-70 trẻ lạ lùng và trên 70 là trẻ vĩnh viển”. Ông trách tác giả Đổ Hồng Ngọc đã viết một câu “chết người” về Trần Văn Khê như sau “Nói chung , ông là một ông già Nam bộ rất dễ thương! “ lúc nhạc sĩ Trần Văn Khê mới có 78 tuổi!.
Họa sĩ Hoàng lập Ngôn là một người trẻ vĩnh viễn đáng nễ. Ở tuổi 88 ông vẫn sống ào ạt , sôi nổi như hồi nào lang thang một cách cô đơn và hạnh phúc giống như chàng Lucky Luke trên con “ô Mê Ly” thiên lý mã. Chỉ có khác một điều làn này ông không cô đơn- mà.trái tim ông đang “xáo động vì yêu”!
Giáo sư Ngô Gia Hy 84 tuổi vẫn không nghĩ tới chuyện về hưu.
“ Ông vừa quản lý một trường đaị học dân lập, vừa giảng dạy ở trương Y, phụ trách 2 tờ báo, phó chủ tịch thường trực hội Y dược học Thành phố Hồ Chí Minh mà sức khỏe vẫn dồi dào…”
Còn nhạc sĩ Trần Văn Khê gần 80 tuổi vẫn sống độc thân trên tầng 9 một chung cư ở Paris,vẫn bận bịu với công việc nghiên cứu, diển thuyết, trả lời phỏng vấn về âm nhạc và văn hóa Việt. Đỗ Hồng Ngọc viết:
“ Trước mắt tôi là một Trần Văn Khê vui vẻ tươi cười,vạm vỡ trong chiếc áo pull vàng, tóc đen nhánh chải bồng lên phía trước”
* * *
Đọc xong Những Người Trẻ Lạ Lùng, tôi cũng cảm nhận được như tác giả:
“Ôi , những người trẻ lạ lùng mới thật dễ thương làm sao!”
Và tôi cung hiểu rằng để được “trẻ lạ lùng “ như thế đâu phải dễ.
Cài già nó đến từ từ chầm chậm len vào từng tế bào, vào mọi ngõ ngách trong tâm hồn ta hồi nào mà ta đâu biết.
“Bốn mùa như gió
Bốn mùa như mây
Bốn mùa thay lá thay hoa thay mãi đời ta”
(TCS)
Cái già tấn công ta từ bốn phương , tám hướng . Hôm nay ta đã già hơn hôm qua mất rồi. Một hôm bọn trẻ đầu ngõ gọi ta bằng chú , bằng cô thay vì bằng anh băng chị. Buồn quá phải không ? Chưa kịp hết buồn bổng hôm ngồi chờ khám ở bệnh viện người khách ngồi bên nói với đứa con “ chào ông , chào bà đi con…” Lúc này thì lòng ta đành cam chịu phận già .
Phận già phải biết thận trọng trong lời ăn tiếng nói.Phận già phải biết chửng chạc đôi chân khi bước ra đường . Lòng vẫn còn tiếc đời lắm chứ. Nhớ câu hát trong bài “Dạ Khúc “ của Nguyễn Văn Quỳ mà thuở còn trẻ ta hay hát nhưng hồn chưa thấm thía nổi buồn chan chứa:
“Còn tiếc khi hoa lòng tươi sắc hương
Ngời ánh mắt in tình xuân trắng trong “
Đâu thể mặc chiếc áo của cháu gái thì ta sẽ trẻ lại bất ngờ. Đâu thể trèo lên chiếc xe sports của cháu trai phóng đi vù vù thì ta sẽ tìm lại được tuổi thanh xuân .
Có lẽ tác giả “thương quá tuổi già ơi” nên tìm cách an ủi các bệnh nhân của mình chăng?.
* * *
Sáng nay là ngày khai giảng . Ngồi trước hiên nhà nhìn bọn trẻ mặc áo mới, nhảy chân sáo đến trường lòng bỗng nhớ mới hồi nào mình ê a học bài “Tôi đi học” của Thanh Tịnh. Lớn hơn một chút ta theo dõi bước chân của chú bé Anatole France đi học ngang qua vườn Luxembourg trong khi những chiếc lá vàng rơi trên những pho tượng trắng xóa. Lòng ta u sầu vì mọi niềm vui thơ trẻ giờ sao vắng bóng
Lật trang sách Những Người Trẻ Lạ Lùng bổng đập vào mắt câu hát quen quen“
“Bà già lấy le ông già
Chiều chiều dắt ra bờ sông
Hai người nói chuyện tâm tình
…”
Ta giật mình, bật cười thành tiếng và mọi sự bổng sáng chói đến bất ngờ.
Ta tưởng tượng thấy tác giả Đỗ Hồng Ngọc trên 60 tuổi, một bác sĩ nghiêm nghị, một thầy giáo khả kính bổng quăng cặp , nhảy lò cò và nghêu ngao hát ‘bà già lấy le ông già …”
Không phải ông “trẻ lạ lùng “ mà là “một lão ngoan đồng” đích thực!
Ta bổng hiểu nếu chúng ta không dám trẻ thì không bao giờ chúng ta còn hưởng được những giây phút “ôi tất cả mùa xuân trong mùa hạ”!
Vậy thì sao ta không dám để cho chiếc mặt nạ của lớp bụi thời gian rơi xuống vỡ tan tành. Sao chúng ta không dám đễ cho con tim thơ trẻ hát bài ca hồn nhiên của nó. Sao chúng ta cứ để cho con trăn “già” chậm chạp mà kiên trì nuốt chửng của chúng ta những ngày những tháng , những giây, những phút tuyệt đẹp trên cõi đời này.
Đỗ Hồng Ngọc không hề an ủi chúng ta. Chìa khóa của tập sách nằm ở chương “bà già lấy le ông già”.
Xếp tập sách lại lòng bỗng thấy vui như thuở bé được ai đó tặng cho một món quà!
(Huyền Chiêu)