Ngày mai tôi đi lấy chồng. Đêm tôi nằm trằn trọc với bao ý nghĩ về tương lai. Có một trời sao hạnh phúc hay một biển khổ đau? Làm sao mà biết trước được. Dẫu rằng cuộc hôn nhân này do tình yêu sắp đặt. Chợt tiềm thức tôi quay về một câu chuyện đã qua. Tôi không hiểu sao câu chuyện này lại quay trở về với tôi vào cái đêm trước ngày cưới. Mặc dù đã lâu lắm rồi, tôi đã quên đi. Linh cảm? Điềm báo?... Có lẽ câu chuyện đó xảy ra đúng vào lúc tôi mới chớm biết đến khái niệm về tình yêu, hạnh phúc...
Đó là phiên trực đầu tiên trong đời bác sĩ của tôi. Một đêm trăng rất đẹp. Trăng sáng mênh mông như càng lộng lẫy hơn ở bệnh viện trắng toát này. Quả là yên tĩnh, đến những lá cây cũng chẳng khẽ khàng lay động. Rực rỡ và thanh bình. Khoảng chín giờ tối tôi đi tua một lượt.
Buồng số hai, buồng của một bệnh nhân nữ. Căn buồng có hai cửa thông với hai hành lang. Buồng không có ánh đèn nên trăng ùa vào đầy phòng. Ở hành lang phía sau có một người đàn ông nằm. Dưới ánh trăng gương mặt anh ta dãn ra thanh thản. Đầu hơi nghẹo sang bên. Hai cánh môi hé mở.
Trong căn phòng, trên chiếc giường có một bóng trắng khẽ động đậy rồi ngồi bật dậy. Đó là lúc tôi quá ngạc nhiên vì cái điều khó xảy ra ấy, nên định chạy lại đỡ mà rồi khựng đứng. Tôi dừng lại trân trối nhìn. Bóng trắng kéo mình ra mép giường rồi thò hai chân xuống đất. Hai cánh tay bíu vào cọc giường định đứng lên nhưng khuỵu xuống ngay. Bóng trắng xệp xuống sàn nhích lại gần phía tường. Hai cánh tay bám vào tường rồi kéo lê mình trên sàn đá hoa. Nhích dần, nhích dần lại phía cửa, nơi có chiếc đi văng. Rất lâu như cả một cuộc đợi chờ, như cả một cuộc đời trắc trở, bóng trắng nhích ra đến cửa. Từ cửa ra đến chỗ đi văng bóng trắng thò hai tay xuống đất bò. Cuối cùng thì đã đến nơi. Bóng trắng ngồi thật sát vào đi văng và gục mặt vào lòng người đàn ông. Người đàn ông vẫn ngủ mê mệt. Hai tay bóng trắng vươn lên đu vào cổ người đàn ông. Mặt cúi sát vào mặt người đàn ông thì thào... (Trích "Phút dành cho tình yêu" - Y Ban)