Thả một con thuyền sang với Nguyễn Bích Lan
Lần đầu tôi biết Nguyễn Bích Lan là qua truyện Vườn Chuối. Bị hấp dẫn, đọc một mạch liền, và ghi nhớ. Một phụ nữ tật nguyền dành hết trắc ẩn của mình cho một gã tự cai nghiện bằng cách nhai chuối bẹ. Đặt hai bi kịch ấy cạnh nhau, thêm một cái kết không tươi sáng mà vẫn khiến cho người đọc tin yêu con người. Tác giả hẳn là một cô gái trẻ, học vấn vững, và rất có nghề. Trong viết văn, nói một người viết trẻ có nghề là khen tặng và nể trọng. Như xem một diễn viên mới, cách anh ta xuất hiện, những ngón diễn và cả kiểu anh ta cúi chào, sẽ biết anh ta là nghệ sĩ tiến xa hay không.
Nguyễn Bích Lan là phát hiện của báo Tuổi Trẻ và Con gái là truyện đầu tiên in từ tháng 3 năm 2009. Là truyện đầu tay nhưng Con gái không xoàng. Nhân vật trong truyện là "thần đồng lúc 6 tuổi - thần đồng chăm em". Đáo để lắm. Truyện không chỉ mô tả một thân phận "hy sinh đời chị, chuẩn bị cho đời em" mà còn bạo dạn đề nghị phụ nữ nói chung hãy "xét lại phép tính hy sinh" của mình. Tiếng nói của thế hệ trẻ có khác. Qua từng truyện ngắn, chân dung tác giả rõ dần: dữ dội, từ tốn, chua xót. Và Không gục ngã - như tựa bài báo đã viết về cô trước đó.
Sống trong chờ đợi nhiều dấu ấn tự truyện, chắc chắn đã khiến độc giả thú vị lẫn tò mò. Tôi bắt đầu thấy khâm phục, cảm giác từng có với Phan Thị Vàng Anh và Nguyễn Ngọc Tư. Tất nhiên Nguyễn Bích Lan có một cuộc đời rất khác. Nguyễn Bích Lan dịch giả có 23 đầu sách đã in. Nguyễn Bích Lan bị bệnh nan y từ năm 13 tuổi, từng không bưng nổi chén cơm cho mình. Có cần đặt vào tình cảm người đọc sự thương cảm hay động viên không? Không, như vậy là không công bằng với một tài năng - cho dù tài năng đó đang sống trong một cơ thể chỉ còn nặng có 28 kg! Phần thưởng được in tháng 6 cùng năm 2009 đó và nó đúng là một phần thưởng với tôi...
DẠ NGÂN
Xin trân trọng giới thiệu!