Cuộc hẹn của chúng tôi không rõ ràng, mỗi năm gió lại đến bằng một ngày khác nhau. Nên vừa bước qua tháng chín, tôi bắt đầu dời chiếc chuông gió sang cửa sổ phía Đông. Cuộc chờ đợi nhiều khi rất dài, đến nỗi quên phứt đi. Để rồi một sớm mai, bỗng nghe hơi thở gió rất gần. Thoạt đầu, âm thanh ấy sẽ sàng từng giọt tính tang, thoảng và e dè, như ai đó đứng đằng xa ngoắc tay nhẹ một cái, như đang ngại ngần, không biết người xưa có còn nhớ ta không. Rồi nó mừng húm, khi nhận ra tôi chẳng quên được nó bao giờ (dù tôi đã để những chàng trai như Đờ, Ka, Mờ.... lãng phai tuốt luốt). Cái chuông gió với những âm thanh mỏng manh trở thành thứ đồ chơi lãng nhách, chẳng thể hiện nổi sự hừng hực, dạt dào của nó - bây giờ lớn thành một dòng gió, xấp xãi, cuốn quýt xốc vào tấm tôn bên chái Đông đã bị đứt đinh từ mùa trước..." (Trích 'Trở Gió').
Mục lục:
Trở gió
Đất mũi mù xa
Xa đầm Thị Tường
Tháng chạp ở rạch Bộ Tời
Quán nhớ
Chợ bên đường
Ngậm ngùi Hưng Mỹ
Nguyệt - người bạn không biết viết văn
Hiền trước nhà một bà già tốt bụng
Một mái nhà
Chợt một mình
Lời nhắn
Sân nhà
Cha và con
Một giấc mơ
Làm cho biết
Tản mạn quanh… cái cổng
Cửa sau
Thư từ quê
Kính thưa anh nhà báo.
…