- Không biết chết đi rồi sẽ ra sao?
- Sẽ thành hữu cơ, thành đất, bón cho mảnh đất cằn cỗi này, - cô bạn quê Phát Diệm, ít nhất cũng một lần rửa tội, trả lời S rất tự nhiên như vậy.
Hết chuyện "sống là đấu tranh", chúng tôi xoay quanh chuyện "chết" là hết, thành hữu cơ, bón cho đất khỏi cằn cỗi, sợ hay tiếc? Chôn luôn cái khát vọng chứng giải "những điều trông thấy mà đau đớn lòng"?
Trời nổi giông. Tôi về phòng mình và tự nhiên bị xúc động mạnh. Ý nghĩ cái chết rập rình chơi vơi, và hỗn loạn trong đầu óc tôi như những bóng ma đang khiêu vũ trá hình nơi dạ hội. Đây chẳng phải là lần đầu tiên trong mấy năm nay. Tôi sợ, tôi xua đuổi nhưng trong vùng sâu kín nhất của tâm hồn, tôi lại như níu lấy, cầu mong. Tôi linh cảm hình như đây mới là tôi đang tư tưởng thực sự. Còn tất cả đều nhạt nhẽo rỗng tuếch, gượng gạo. Nhưng thường là tôi không thoát ra khỏi mớ rối mù hỗn độn ấy. Tôi choáng váng. Tôi đâm sợ. Tôi lại cố xua đuổi. Nhưng mỗi lần những bóng ma ấy hiện ra, chập chờn trên những cầu vồng, tôi lại cảm thấy mừng rỡ và hy vọng. May ra lần này nắm bắt được cái gì.
Chết là chẳng còn gì nữa. Vậy tốt nhất là đừng tồn tại từ một khởi điểm thời gian không gian nào ư? Nhưng sự thật lại khác. Tôi đã sinh ra vào ngày X tại một nhà hộ sinh bé nhỏ. Tôi đã từng sống những giờ phút sung sướng, đau buồn và vui tươi, lo lắng, hy vọng và thất vọng. Một ngày kia tôi sẽ chết. Finita la Comédia.
(Trích trong Cơn mơ đổi màu)
Xin trân trọng giới thiệu!