Có thể nói, cái tên tập truyện của nhà văn Đoàn Thạch Biền - Tôi Thương Mà Em Đâu Có Hay đã diễn tả chính xác tâm trạng của hàng vạn trái tim mới lớn trong thời điểm này - cái thời điểm mà hoa phượng bắt đầu đỏ rực trên cành và nhiều bạn học trò đang muốn thời gian trôi chậm lại để mình còn có cơ hội nói “một điều cực kì quan trọng và hồi hộp” với “người ấy”
Có ai như Đoàn Thạch Biền, tự nhận là mình “càng lớn càng ngu”, và là một trong những người hiếm hoi đó. Nhưng nếu đọc xong truyện ngắn “Hồng Hà” thì bạn đọc sẽ phải thốt lên: Ông này khôn phát khiếp lên được.
Vì tình yêu luôn có sức mạnh riêng, và không ai lý giải được.
-------
Ngày tôi mới đến trường trình diện, được ông hiệu trưởng dẫn vào giới thiệu với các bạn đồng nghiệp ở phòng giáo vụ, tôi đã gặp nàng ngồi một mình ở góc phòng với đôi mắt đen tròn và đầy những dấu hỏi. Nàng không nói một lời khi ông hiệu trưởng giới thiệu nàng với tôi, nhưng tôi nghĩ ngay nàng sẽ là một người bạn của mình ở chốn này, vì thường tôi chỉ cảm thấy mình bình an trước những câu hỏi. Sau đó, dù thường xuyên chúng tôi gặp nhau nhưng vẫn ít trò chuyện, chỉ nhìn nhau cười chào, chúng tôi tin cũng đã hiểu nhau. Nàng có vẻ muốn sống cách biệt với mọi người ở ngay quê hương nàng, ở ngay ngôi trường nhỏ bé này và chính vẻ xa lạ đó trông nàng quyến rũ như một tảng băng ở giữa vùng nắng lửa.
Xứ này tuy nhỏ bé nhưng dư luận lại rộng lớn và ồn ào như sóng biển. Người ta đã đồn tôi và nàng là một đôi tình nhân. Một vài người bạn nói chúng tôi sắp "cộng lương" với nhau và một vài học sinh đã viết tên chúng tôi lên bảng. Thật buồn cười. Lúc đầu tôi cũng sung sướng chút chút với mối tình bỗng dưng có được đó (giống như trúng số đề). Nhưng niềm vui chút chút đó đã qua mau. Tôi như thân cây khô héo, những cơn mưa tình ái cũng chẳng giúp đem lại những mầm lá xanh tươi.
- trích Tôi thương mà em đâu có hay