Tập truyện được tuyển chọn từ các truyện ngắn của 5 tác giả nữ:
PHONG ĐIỆP
- Kẻ dự phần
- Ngôi nhà hoang vắng
- Phòng trọ
- Sau cánh gà
VÕ THỊ HẢO
- Dây neo trần gian
- Làn môi đồng trinh
- Máu của lá
- Người sót lại của Rừng Cười
- Phiên chợ người cùi
NGUYỄN THỊ THU HUỆ
- Cõi mê
- Hậu thiên đường
- Phù thủy
- Lãng quên phiền muộn
- Mùa đông ấm áp
DI LI
- Bộ tóc giả
- Bức tranh và ngôi nhà cổ
- Cocktail
- Điệu Valse địa ngục
- Giếng
ĐỖ BÍCH THÚY
- Ngải đắng ở trên núi
- Sau những mùa trăng
- Cột đá treo người
- Mần tang mọc trong thung lũng
-------
- Em khát nước.
Huyền gần như rên rỉ. Nàng vẫn thường nói câu này với đám khách ví tiền dày cộp trước mỗi cuộc mua bán điên cuồng. Chỉ là trước đó thôi, khi mà những kẻ cuồng tín cơ thể nàng dường như phát rồ lên lúc nàng khẽ lách những ngón tay cong mềm vào khe áo và cho chúng chuyển động sau lớp vải sẫm màu. Ðộng tác ma mị của nàng thường chỉ hiệu quả vào lúc ấy, và những con mắt ngây dại nhìn hút vào đôi tay nàng, và những cái miệng tham lam sẽ lắp bắp “Em uống nước gì? Ðể anh đi lấy”. Nàng không khát nước. Nhưng nàng luôn nói câu ấy, vào đúng thời điểm ấy, khi những gã đàn ông trước mặt nàng sẽ tôn vinh mọi đòi hỏi của nàng như một nữ hoàng. Rồi sau vài chục vòng quay của kim phút, những thân hình với đủ mọi hình thù sẽ đổ vật ra, trống rỗng, vô cảm. Những cái nhìn lạnh lẽo mà nàng biết có đòi hỏi gì cũng chỉ là vô ích, cho dù là xin uống nước.
- Em khát nước.
Huyền nhắc lại.Nàng thở dài. Nàng mệt đến độ không ngồi dậy để đi lấy nước được. Lần này, nàng khát nước thật. Nàng khát như thể cổ họng hít phải làn hơi rát bỏng từ chiếc chảo gang của địa ngục. Gã kia không có vẻ gì là nhúc nhích. Mọi lần, nàng đã lật sấp gã lại để xoa bóp dọc sống lưng, như là sự tận tụy sau cùng của một dịch vụ hoàn hảo. Gã chờ đợi. Và gã có vẻ cáu kỉnh khi không nhìn thấy sự phục vụ quen thuộc của nàng mà nàng lại đòi uống nước.
- Anh làm ơn, em khát nước.
Nàng nhìn gã cầu cứu. Nhưng gã giễu cợt “Cưng thì cần gì uống nước. Cưng thừa thứ ấy rồi”. Gã lộn ví, vứt một xấp hào phóng lên mặt bàn rồi di chuyển thân hình nhễ nhại về phía buồng tắm. Cổ họng nàng tiếp tục bỏng rát. Là do những đợt hoá trị mà cơ thể nàng chưa thích ứng. Khi phiếu xét nghiệm tế bào ung thư của nàng bị đánh dấu dương tính, nàng hơi hoảng loạn. Nhưng cơn sang chấn chỉ kéo dài có một ngày. Nàng đã gặp những chuyện kinh hoàng hơn thế, một căn bệnh ung thư phổ biến ở phụ nữ cũng chỉ bất hạnh ngang với gặp một thằng khách lắm tiền mà chỉ tìm thấy khoái lạc ở những vết roi trên làn da trắng mềm. Nàng bị chống chỉ định làm việc này. Nhưng nàng cần tiền. Hoặc có tiền, hoặc là nàng chết với một khối u to tướng trong bụng. Cơn khát như lưỡi dao cứa từ từ vào cơ thể. Nàng sợ hãi thấy nó lan toả đi khắp nơi mà không thể nhúc nhích được. Khi gã kia mở cửa buồng tắm, nụ cười thỏa mãn tắt ngấm và gã rú lên như lợn chọc tiết, đôi mắt dán vào màu đỏ sẫm loang dọc hai đùi nàng và tấm drap trắng.
***
Nàng thức dậy trên chiếc giường bẩn thỉu lúc mặt trời đã đứng bóng.Nàng bị ghép giường với một bệnh nhân khác, một bà già đầu trọc lốc, da xanh tái và môi thâm bệch như thần chết. Trong phòng còn vài bệnh nhân nữa cũng với hình dạng tương tự. Nàng biết rằng mình cũng sẽ giống hệt thế kia. Sau vài đợt hoá trị, tóc nàng đã tự rụng từng búi. Nàng lê vào phòng khám, nhận thuốc, và rời bệnh viện. Nàng trở về nhà. Căn hộ nàng thuê trên một khu chung cư cao cấp đã phải trả lại để thay thế cho căn nhà tồi tàn nằm sát bờ sông. Mùi ẩm thấp muốn lộn mửa xộc lên nhưng nàng không để ý. Việc đầu tiên là nàng nhảy xổ đến chiếc gương cáu bẩn mà chủ thuê trước vẫn để lại trên tường. Nàng chải đầu, và mở to mắt nhìn chiếc lược. Những búi tóc to tướng mắc lại đấy như thể tóc trên đầu nàng cứ mủn ra như của xác ướp. Chẳng mấy chốc, nàng sẽ không còn sợi tóc nào nữa. Nàng xót xa nghĩ đến những bữa tiệc xa hoa trong nhà hàng đượm ánh đèn vàng, những đêm rã rượi bên suối rượu để rồi đắm chìm trong cảm giác điên loạn cho đến sáng. Ðôi mắt ngây dại của nàng chợt chạm vào một vật gì đó trong phòng. Nàng giật thót khi nhận ra có một bóng người đang quan sát mình. Nàng quay phắt lại. Cái bóng biến mất. Nàng thở hắt. Chỉ là bộ tóc giả mà nàng mua chiều qua, trong một cửa hàng nhỏ trên khu phố cổ.
Nàng tình cờ đi qua đó và nhìn thấy một hàng tóc giả. Những đứa bạn trước ở cùng nhà với nàng cũng hay xài tóc giả. Nhưng đó là những bộ tóc sợi nhân tạo với kiểu dáng thời trang. Lũ bạn cũng nghề với nàng thường dùng cho hợp với bộ quần áo đang mặc. Còn nàng, nàng cần tóc. Bà lão bán hàng ngồi im lìm trong những giá tóc. Khuôn mặt bà ta cổ quái với vệt trầu đỏ sẫm trên làn da nhăn nheo, bợt bạt.
- Cháu muốn xem một bộ tóc.
Nàng nhìn những bộ tóc dài thượt treo trên giá vẻ không ưng ý. Ðó là những bộ tóc nối dành cho người đã có tóc rồi. Còn nàng sẽ không có tóc. Nàng cần nguyên bộ. Bà ta không nói gì, giương đôi mắt trần trẫn nhìn nàng rồi trỏ ngón tay dài thượt một cách kỳ quặc vào bên trong. Phía sau những giá tóc đen sẫm còn một căn phòng nữa. Nàng bước vào. Nó thấp, tối tăm và càng tối thêm vì tóc chất ngất khắp nơi. Tóc ở đây không nâu, không vàng, không đỏ, không tỉa, không uốn như những mớ tóc giả của các bạn nàng. Chúng đen tuyền, là tóc thật, dài ngắn khác nhau và úp kín bốn bức tường như những chiếc đầu người câm lặng. Ở đây, ngoài bà cụ kỳ quặc và tóc, không còn gì cả. Cũng như thể, bà lão được sinh ra từ tóc. Mớ da nhăn nheo, song tóc đen nhánh như tóc giả, bà ngồi lẫn vào tóc, vẻ cam chịu ngày này qua tháng khác. Sàn đất đặc quánh lại, vương đầy sợi tóc rụng, khiến Huyền không thể đoán nó được nện bằng chất liệu gì.
Nàng với tay lấy một bộ tóc ngắn ngang cằm. Qua ánh đèn lờn lợt, nàng chụp thử lên đầu rồi ngó vào chiếc gương trang điểm trong sắc tay. Nó khiến nàng trông như một đứa trẻ nanh nọc với những sợi tóc chĩa ngang hai bên. Nàng định thử bộ thứ hai, nhưng sợi tóc trong tay nàng khô ráp dị thường, lại lẫn thêm vài sợi bạc. Nàng rùng mình treo trở lại lên giá. Bà lão chừng như sốt ruột vì nàng chọn quá lâu, đã đi vào căn phòng thứ ba phía đằng sau. Thì ra đó là một cánh cửa được treo kín tóc lên để tiết kiệm diện tích. Bà ta biến mất rồi xuất hiện với một mớ tóc dài xoã sượi trên cánh tay xương xẩu. Người bán hàng lấy chiếc lược sừng trong túi chải lại mái tóc. Những sợi tóc xoà xuống, mượt mà. Bà ta âu yếm như thể đang chải đầu cho đứa con gái. Huyền cúi thấp người để bà cụ nhỏ bé giúp nàng chụp mớ tóc lên đầu. Những sợi tóc mềm mại, quệt qua quệt lại trên vai nàng mát rượi. Bà cụ lại biến mất sau cánh cửa. Và lần thứ hai, bà trở ra, cầm chiếc gương hình bầu dục để nàng soi. Mặt kính trong vắt đến độ nàng có thể nhìn rõ từng sợi vương vít. Khuôn mặt hơi tái của nàng chìm lỉm trong sóng tóc. Nó đã mất cái vẻ khơi gợi đến trơ trẽn mà chính nàng cũng nhận ra thế. Một người đẹp trong gương, quyến rũ với đôi mắt buồn bã đang nhìn nàng chăm chắm. Và những lọn tóc khuôn lấy đôi gò má xanh xao.
- Cháu lấy bộ tóc này. Bao nhiêu tiền vậy cụ?
- Già bán lược. Không bán tóc. Tóc là để tặng.
Huyền sửng sốt nhìn chiếc lược sừng trong tay người bán hàng. Nó màu trắng và đơn giản như mọi chiếc lược khác. Bà cụ đã ra giá rất đắt. Nhưng Huyền mừng rỡ vì nàng được tặng cả một bộ tóc mềm mại. Nó còn đẹp hơn mái tóc trước đây của nàng.
Huyền chụp lại mớ tóc lên đầu, nó làm nàng thấy tự tin về nhan sắc, nhưng nó mang lại một cảm giác bất an mà Huyền chưa thể định hình được. Khi nàng soi vào gương, ánh đèn vàng quạch phản chiếu một gương mặt đẹp, nhưng không còn sức sống, nó rất phù hợp với căn phòng lạnh lẽo này. Huyền uống vội mấy viên thuốc và lên giường nằm. Nàng để nguyên bộ tóc. Nó vắt choàng lên người nàng như một chiếc chăn. Nàng hy vọng có nó, nàng sẽ ấm áp hơn trong tiết giá này. Nhưng Huyền cảm thấy rét. Bộ tóc giả lẽ ra rất ấm như nàng nghĩ, song làm cả bờ vai và sống lưng nàng lạnh buốt. Nàng không thể ngủ. Gió từ ngoài sông thốc vào bức tường phía chái bếp. Gió như thấm qua tấm vách mỏng để ngấm sâu vào trong cơ thể. Huyền nghe tiếng gió rít trên mặt sông, trườn qua bãi cát rồi ràn rạt như tiếng chân người lạo xạo trên đám lá khô trước cửa. Huyền chăm chú lắng nghe. Không phải tiếng gió. Là người thật. Cánh cửa tạm bợ rùng lên. Huyền thu mình vào bộ tóc giả. Nàng không sợ. Bao năm qua nàng giao phó thân mình cho những kẻ xa lạ chưa một lần gặp, ở những chốn xa lạ chưa một lần đến. Trộm cắp chẳng có gì để lấy trong căn nhà này. Còn tấm thân nàng, nàng chỉ duy nhất sợ thần chết lấy đi mà thôi. Huyền nhắm mắt lại, cố dỗ dành giấc ngủ, bụng bảo dạ một thằng đạo chích hạng bét nào đó đang thất vọng bên ngoài túp lều thảm hại duy nhất ở khúc sông này.
Những tiếng bước chân không còn ở ngoài. Nó lục xục sau chái bếp.Và có vẻ đã ở hẳn trong nhà. Huyền mở choàng mắt. Nàng không nhìn thấy ai, nhưng lần này, nàng kinh sợ vì những bước chân gấp gáp hơn. Nó lộn đi lộn lại và âm thanh đã dồn sát chiếc giường của nàng. Nàng cứng người trong bộ tóc và lớp chăn mỏng. Vài sợi tóc xoà xuống má, lạnh toát. Căn phòng chìm vào tĩnh mịch, chỉ còn tiếng gió hú ngoài sông. Chúng luồn qua rặng tre và xào vào nhau thành những thanh âm rền rĩ. Huyền cảm thấy luồng hơi lạnh vô hình đang đứng trước mặt, im lặng quan sát nàng. Có tiếng thở dài, và tiếng bước chân lướt nhẹ trên mặt sàn rời khỏi nàng. Nàng mở to mắt hãi hùng. Một bóng người vô ảnh đang đứng sát phía cửa sổ. Cơn khát rát bỏng lại cứa lên thân thể nàng.
Khi Huyền tỉnh dậy, nàng đoán rằng đêm qua nàng đã bị ngất đi. Cổ họng nàng khô khốc.Mớ tóc đã rời khỏi đầu, kéo theo từng búi tóc rụng. Nó xõa dài xuống mặt đất một cách thảm hại và bù rối như vừa bị kẻ nào đó giày xéo. Nàng xót xa lấy chiếc lược sừng chải lại. Những sợi tóc nằm ngay ngắn như cũ và mát rượi dưới tay nàng.
(trích Bộ tóc giả - Di Li)