Một đêm kia, trời sáng trăng suông. Ánh trăng bàng bạc phủ lên đầm lầy một mầu bàng bạc. Mặt sông cũng lặng như tờ. Sương đêm buông xuống lạnh lẽo. Trong lều, con vợ chắc đã ngủ say. Bầy vịt ngoài chuồng không xao xác nữa. Thằng chồng không ngủ được vì lạnh. Tấm áo vá chằng vá đụp không đủ làm cho nó ấm và cũng không che được hết cơ thể nên những cọng rạ cứ chọc vào rát rạt. Nó rúc sâu vào đống rạ, nhưng chỉ một lúc sau, ngộp thở nó lại phải thò cổ ra. Lúc đó chắc cũng đã khuya. Thêm một lần nữa thằng chồng vạch ổ rạ thò cổ ra ngoài. Đột nhiên, nó thấy ở ngay cạnh vách lều có một khoảng đen khác thường. Khoảng đen đó cứ di chuyển qua lại, giống như cái bóng người. Ban đầu, nó tưởng kẻ trộm. Nhưng lều của nó có gì mà trộm. Vả lại không hề nghe tiếng bước chân, không hề thấy hình hài con người, mà chỉ là cái bóng. Nó há hốc mồm sợ hãi. Càng sợ hãi hơn khi bỗng thấy có một bàn tay trắng bạch, nổi hằn trên cái bóng đêm, bám vào cái lỗ chừa làm cửa sổ. Nó toan la lên, nhưng chợt nghĩ đến vợ, nó lại thôi. Nhưng cổ nó nghẹn cứng lại khi thấy thêm một bàn tay nữa thò ra cũng bám vào cái lỗ đó. Một bàn tay người lớn và một bàn tay của trẻ con. Sờ soạng và run rẩy. Nó không dám thở mạnh, không dám nhúc nhích. Hai bàn tay ấy hình như đuối sức quá, buông ra, quờ quạng rồi tan biến vào bóng trăng mờ ảo. (Trích từ Đừng Chảy Sông Ơi - Nguyễn Đức Thiện)
Xin trân trọng giới thiệu!