“Đặc điểm văn chương của Lưu Quang Minh là thường sử dụng thủ pháp huyền ảo, nhưng lại theo phong cách viết hiện đại, không gian nghệ thuật hiện đại. Vì thế, người ta thấy chuyện cổ tích hiện lên ở ngay trong lòng thành phố, giữa những quán ăn nhanh với món gà rán dành cho tuổi teen, những câu lạc bộ của người cùng chung sở thích và cả ngày lễ Thánh Valentine. Trong truyện ngắn “Điều bí mật”, không khí hiện thực kéo dài từ đầu đến gần cuối truyện để rồi người đọc ngỡ ngàng vì những hư thực đã làm tan biến nỗi âu lo đè nặng ngay từ tên truyện. Ngược lại, ở “Những tâm hồn đồng điệu”, cái ảo lại kéo dài từ đầu tới gần cuối truyện và khi kết thúc, cái thực khiến người đọc bỗng dưng nhận ra có chính mình ở đó. Cách lý giải về tình yêu của Lưu Quang Minh trong “Tận thế”, “Điều bí mật”, “Mắt và tai"… cũng rất khác những tác giả trẻ khác. Trừu tượng, siêu thực và huyền ảo, trong sự trẻ trung của ngòi bút. Tập truyện ngắn này là như thế.”
Di Li
“Những câu chuyện của Lưu Quang Minh rất mộc mạc giản dị, như cách sử dụng những ngôn từ mộc mạc đơn thuần mà hàm chứa những tư tưởng khá sâu sắc. Không dùng đến sự đột phá trong hành văn, nhưng Lưu Quang Minh đã làm những câu chuyện tưởng cũ mà lại thật mới mẻ, những câu chuyện mới mẻ lại tưởng chừng như đã quen thuộc từ lâu mà mình vô tình quên mất. Những câu chuyện đời thường, pha lẫn giữa “thực” và “ảo” là nét chung trong từng trang chữ, đôi khi “ảo” là để cho người ta nhận ra “thực” và làm cho “thực” thêm có giá trị giữa xô bồ của cuộc sống. Văn của Lưu Quang Minh có hơi già nhưng những câu chuyện lại trẻ, có thể khiến người ta trẻ lại hoặc thấy mình trưởng thành nhiều thêm. Lưu Quang Minh là một người viết khá lạ và có nét riêng của mình để không thể bị nhầm lẫn với bất kì ai và khó có thể nào lãng quên.”
Hàn Băng Vũ