Câu chuyện lần này rất khác với những câu chuyện của Gào mà người ta đã quen từ trước, ngay từ những tình tiết đầu tiên đã lạ và ám ảnh. Nếu như ở những truyện kia, nhân vật của Gào “khổ” do những ảnh hưởng tự tâm, từ xung quanh cuộc sống nhỏ bé của họ; thì ở Tự sát, những tác động và ảnh hưởng dường như đến từ thế giới rộng lớn bên ngoài đã bao vây và kìm kẹp con người.
Câu chuyện phát triển một cách tự nhiên như chính những nhịp thở cuộc sống của Gào, tự nó đòi hỏi nó phải có một tầm vóc xứng đáng hơn. Đáng lẽ sẽ có một cái kết mở của sự bế tắc sau ba chương, nhưng chính nhân vật của Gào không thỏa mãn, mà tò mò muốn biết tương lai của mình ra sao. Và Gào đã viết. Mười ba chương tạo thành một câu chuyện hoàn chỉnh và tôi tin cô nhân vật chính của Tự sát cũng sẽ hài lòng.
Có thể bạn đọc sẽ thấy tên sách Tự sát dường như đóng khép, nhưng tôi linh cảm cuốn sách chắc chắn sẽ không chỉ dừng lại sau một hai lần in. Chúng tôi còn có cả những dự định cho cả một bộ phim dựa trên câu chuyện này.
Một câu chuyện về những khoảnh khắc u tối, khi ta dần đánh mất đi những người xung quanh; để rồi đánh mất chính bản thân mình. Nhưng các bạn, những độc giả, xin đừng vội nản lòng, hãy dành niềm tin cho cái kết – một cái kết khác mọi cái kết mà Gào từng viết trước đó.
(Trích lời giới thiệu của Đạo diễn Khểnh (VAA)
Dưới đây là một trích đoạn của sách
Người thì mải miết đi tìm tình yêu trong đời. Người đã có tình yêu rồi thì như ai kia .. nhẫn tâm vứt bỏ Trải qua ngần đó chuyện ... đôi khi em bị mất quá nhiều và mất quá lắm niềm tin ... Đừng ràng buộc em bởi những hứa hẹn và "danh phận". Hãy chơi đùa thôi và quên đi ... Không phải em không muốn yêu anh ... đơn giản vì ... em chẳng thể yêu thêm ... Ngay lúc này! Hy vọng chỉ là .. ngay lúc này thôi!
Chúng ta nhớ gì về một tình yêu phản bội? Nhớ những nỗi đau, nhớ những vết thương sâu ... Gào, Mùa tình nhân 2011