Giữa cái tại đường mà nhìn thấy cái hoang đường; truyện không phải hư cấu mà đi trên con đường mỏng dính giữa có và không; một phong cách xoáy vào cái thời khắc hiện tại, kể hiện tại chứ không kể chuyện, hay là vượt qua sự kể để tìm cách đi trực diện vào khoảng rỗng vô cùng của ý thức; tất cả đó là những tính hất nổi bật trên những truyện ngắn này của Ngô Phan Lưu, trình diện một cái nhìn lạ lùng quen thuộc - quen, là bởi ở đây toàn những người ta có thể (hay đã có lần) gặp, và lạ bởi những người ấy trong trang phục hớ hênh của ý thức khiến ta thấy họ (hay thấy chính mình?) rỗng không như ảo ảnh.
Trong turyện của Ngô Phan Lưu chỉ những người là người (vâng, tôi nhại một mệnh đề nổi tiếng: “những chữ là chữ!).
Hầu như không có gì là sự kiện trong các truyện này, nếu bạn không định coi một vụ thiến chó bằng dây chun “văn minh, nhân đạo” (truyện “Xoa tay và cười”) là cái gì đó sự kiện.
Nhưng, dĩ nhiên, không sự kiện sao thành truyện được. Đối với tâm trí thừa sự hài lòng, thỏa mãn, hay một sự nhận ra, một cơn bất mãn, một tình trạng hốt hoảng hay thấp thỏm v.v... chính là những sự kiện.
Mục lục:
Phần I. Truyện ngắn
Vọng cố nhân
Trò chuyện
Làng quê thì mênh mông
Việc trên đường
Xoa tay và cười
...
Phần II. Tản văn
Chong chóng, điện thoại và gà có
Thú câu ngầm
Cũng một nụ cười
...