Tôi quen anh trong thời gian đi học xa nhà. Tính anh trầm mặc, ít nói, khuôn mặt rất nam tính, lông mày rậm, đôi mắt đen luôn ánh nét thông minh. Anh là mẫu người có thể khiến kẻ đối diện ngay lập tức thiện cảm, tin tưởng, kiểu ấn tượng về một người đàn ông đẹp, tử tế, sâu sắc và luôn có thể dựa vào.
Tôi không thể quên được anh sau lần đầu gặp gỡ (Ảnh minh họa) Tôi không thể quên được anh sau lần đầu gặp gỡ. Hình ảnh anh, ánh mắt anh, nụ cười của anh và cách nói chuyện điềm đạm lâu lâu mới mở lời của anh tràn ngập tâm trí tôi. Cho nên những ngày sau đó, tôi cố tình săn đuổi anh.
Tôi tìm hiểu thông tin về anh qua người bạn chung, bất cứ nơi nào anh có thể có mặt, tôi cũng sẽ tìm tới, dù đó là thư viện, cửa hàng tạp hóa, hay một cái pub nho nhỏ nào đó mỗi dịp cuối tuần.
Lần thứ nhất tôi làm như vô tình đụng anh trong siêu thị, ánh mắt anh nhìn tôi ánh lên niềm vui, miệng cười thật tươi anh gật đầu chào tôi. Thế là tôi thấy mình “có cửa”, dù sao anh đã nhớ tôi là một người bạn mới quen. Chắc hẳn tôi đã để lại cho anh ấn tượng nào đó từ hôm ở nhà của người bạn…
Sau vài lần “vô tình” đụng mặt, chúng tôi thấy rằng cả hai thật sự có duyên với nhau. Bắt đầu những buổi nhắn tin rủ nhau đi uống cà phê, cùng nhau đến pub. Cũng chẳng biết có phải hẹn hò không nữa, nhưng bên anh tôi luôn cảm thấy rất vui.
Hóa ra những lúc chỉ có hai người trong không gian nho nhỏ, anh rất hoạt bát, gần gũi. Anh chủ động nói chuyện và làm tôi cười suốt, rất khác với người đàn ông hầu như chỉ tủm tỉm lắng nghe và tham gia rất ít trong câu chuyện giữa đám đông mà tôi gặp lần đầu tiên.
Trong hai tuần, mối quan hệ của chúng tôi trở nên thân thiết hơn nhiều, ba cuộc hẹn cà phê, hai lần đi ăn trưa và một lần đi xem phim rồi đi uống bia buổi tối. Được gặp anh thường xuyên như vậy tôi thấy mình hạnh phúc . Song chẳng giống như những cảnh phim lãng mạn tôi đã xem, những cuốn tiểu thuyết diễm tình tôi đã đọc, không có nụ hôn ngọt ngào nào anh dành cho tôi ngay trước hiên nhà.
Anh gần đấy rồi lại như xa đấy. Anh có thể biến mất đến vài ngày, rồi lại xuất hiện bất ngờ trước cửa nhà tôi, ánh mắt anh cười vui đến nỗi tôi chẳng thể làm mặt giận. Anh lại ào ào cuốn tôi đi khiến tôi quên mất phải “tra khảo” xem những ngày qua anh mất hút chốn nào.
Thời gian trôi đi không chờ đợi ai, kể cả lời yêu mà anh chưa từng nói. Kết thúc khóa học, cũng có nghĩa là tôi sắp phải rời khỏi thành phố này. Buổi ấy bên hiên nhà, tôi nhìn anh chờ đợi.
Chỉ một lời yêu thôi có thể tôi sẽ bỏ hết mọi kế hoạch của mình để ở lại đây. Nhưng rốt cuộc, tôi buộc phải rời khỏi thành phố mang theo niềm đau về một mối tình đơn phương thầm lặng.Chỉ mình tôi trót yêu.
Nhiều năm sau tôi không thể biết rằng, sở dĩ ngày ấy anh để tôi đi, là vì anh đang chung sống với một người đàn ông khác. Bạn anh cho tôi biết, sau ngày tôi đi, cuộc sống của anh có xáo trộn. Tôi là lý do khiến mối quan hệ của anh cùng bạn trai tan vỡ.
Nhưng tôi không thể tin những gì cô ấy nói. Anh đã chọn im lặng trước sự đợi chờ của tôi. Tôi không hiểu gì về người đồng tính, có khi nào họ bỗng dưng yêu một cô gái hay không? Tôi có sai lầm không khi ôm trái tim tổn thương bỏ đi vào ngày ấy? Liệu tôi có phải người mắc lỗi khi trả anh về với thế giới lẽ ra anh không thuộc về?