Tập truyện Họ Đã Thấy Bầu Trời Rộng Lớn kể về những người trẻ bước chân vào đời đầy bỡ ngỡ, và họ đã thấy bao cảnh huống mình chưa bao giờ tưởng tượng ra. Họ đối diện với cạm bẫy và phải lựa chọn. Và họ đã chọn hướng về điều đẹp đẽ.
*****
Trích đoạn truyện Biển xanh vẫy gọi của Trương Anh Quốc
Anh Thụy cũng thích gặp những người trên tàu. Xa nhà từ thời trung học, nơi xứ người mấy khi gặp được người gốc Việt. Gặp thì họ chẳng nói chuyện với người Việt Nam. Anh Thụy thấy thương và buồn cho những người đầu không chạm trời chân không chạm đất. Việc học bận rộn không còn chỗ cho nỗi buồn. Nhưng có những đêm mưa, ngồi một mình Anh Thụy thấy nhớ nhà da diết. Nhớ mái trường Minh Khai cổ kính, nhớ những ngày còn mặc áo dài trắng tinh khôi, tha thướt và nhớ bạn bè thời học sinh thân thương…Cái nắng Texas ngột ngạt bỏng rát cả mặt. Anh Thụy thấy nhớ và thích những cơn mưa Sài Gòn bất chợt. Hiệp gọi điện cho Anh Thụy đúng vào những lúc ấy. Thật là trùng hợp! Hiệp lắng nghe và chia sẻ. Nghe cái giọng trầm chậm rãi, Anh Thụy thấy thân thiện và ấm áp lạ. Khi Hiệp đi xa thì không gọi điện thường xuyên được. Hiểu nhau và tin tưởng nhau thì cần gì nói nhiều! Qua điện thoại Anh Thụy luôn được Hiệp cho nói chuyện với những người trên tàu nữa để nghe giọng nói của cả ba miền Bắc – Trung – Nam. Tuy xa nhưng hết sức gần gũi. Dù chưa tận mắt thấy nhưng qua điện thoại Anh Thụy cảm nhận được không khí vui vẻ , đoàn kết của những người con dễ mến thích đi đây đi đó, thích đè sóng cưỡi gió và ưa mạo hiểm. Những con người coi tàu là nhà, biển cả là quê hương, đất thiêng chỉ là nơi tạm trú…Sáng hôm sa Hiệp không phải đi làm. Các anh trong tổ chia chia nhau đi ca cho Hiệp đón Anh Thụy. Không được đi bờ mà có cô gái Việt Nam xuống thăm tàu thì không còn gì bằng! Các anh sẽ đi ca cho Hiệp mấy ngày luôn! Dù chưa gặp mặt Anh Thụy nhưng nghe giọng nói Sài Gòn nhẹ nhàng, từ tốn ai cũng thích. Nhất là những anh miền Bắc, cứ giật máy để nói chuyện, để trêu chọc.
...Còn Hiệp mỗi lần đến một cảng của vùng đất mới việc đầu tiên là gọi điện cho Anh Thụy. Hiệp không biết tại sao lại thích kể chuyện cho Anh Thụy nghe nữa. Hiệp kể về những chuyến hải hành, về cuộc sống của người thủy thủ trên biển. Có lẽ đồng cảm và cùng chung sở thích nên hai người yêu nhau và nói với nhau không hết chuyện. Nói chuyện để biết được sức khỏe của nhau. Sức khỏe biểu hiện qua lời nói, tiếng cười cao hay thấp, đục hay trong…Nói chuyện thấy được tam hồn của nhau và càng hiểu nhau hơn. Hiệp gọi điện để nghe được giọng nói trong vắt mềm mại của Anh Thụy cho vơi đi nỗi nhớ. Thời gian làm cho nỗi nhớ đầy theo năm tháng. Khoảng cách làm cho tình yêu thêm cháy bỏng. Nỗi nhớ càng cồn cào hơn vì xíu nữa Hiệp sẽ gặp được người thương yêu, suốt ngày mong nhớ.
Hiệp mang chiếc hộp màu đỏ vuông vức có chiếc buôc chiếc nơ tím xinh xắn. ên trong đựng chiếc vòng ngọc. Chiếc vòng xanh óng ánh gợn lên vài vân trắng ngà như mây bay giữa bầu trời thu. Chiếc vong mà Hiệp tìm khi lên đất HongKong. Cũng vì mua vòng ngọc mà chút xíu nữa Hiệp bị trễ chuyến tàu. Anh Thụy sẽ thích nó. Da mịn và trắng hồng. Anh Thụy đeo chiếc vòng ngọc này ngọc càng xanh hơn. Ngày trước Anh Thụy thích đeo vòng nhựa. Mấy năm rồi không gặp không biết tay Anh Thụy có lớn lên chút nào không? Hiệp lấy bông ép lau lại cho bóng. Lau xong Hiệp ôm vào người rồi nhắm mắt và ngĩ một câu nói thật hay, thật tình tứ trao chiếc vòng cho Anh Thụy. Lúc ấy tim Hiệp sẽ đập loạn nhịp, còn cảm xúc của Anh Thụy sẽ như thế nào?