Những sóng gió và nghịch cảnh cuộc sống trút xuống những thân phận người lạnh lùng vô cảm. Họ, những nhân vật có khi ở một miền quê cằn cỗi, có khi là người thành thị cao sang đầy tham vọng, nhưng tất cả họ đang đứng giữa tâm bão dữ dội. Nếu không thể hay may mắn tìm nơi trú ẩn an toàn trong mắt bão, họ sẽ bị cuốn trôi đi trong cơn bão tố ấy.
Trích đoạn truyện ngắn Bức thêu Quan Âm (Võ Diệu Thanh)
Bức thêu Quan Âm vẫn chưa có mặt. Mỗi lần cầm kim cô lại nghe tiếng nhừa nhựa chửi thề, phô diễn chuỗi động từ thô tục. Lựa nghiến răng, cắn môi. Chỉ có khi hắn đi phức chỗ này hoặc khi hắn chết cô mới đủ bình yên tu tĩnh. Cô nhắm mắt niệm Phật. Trong đầu, những dòng ý nghĩ cuộn xà quần, những câu từ tục tằng thối tha của hắn xen lẫn tiếng tụng niệm như đang rượt đuổi, như giành giật nhau. Cô đâm kim vào mặt vải hậm hực bỏ đi ra đường, lang thang một lúc.
Một hôm, hắn trèo lên xe lôi đi đâu đó, Lựa thở ra một cái, cầm kim thêu riết riết. Đói cô không ăn vì cô biết chẳng mấy khi được thanh thản làm cho rồi bức thêu. Khi mũi kim vừa chạm dứt viền môi tươi hồng của Ngài thì…
- Trời, hình Phật gì mà con mắt láu liên như đang rình...
Lựa nhìn lên thấy nụ cười nham nhở man dại, hai con mắt đục ngầu như mắt cá chết. Lựa thấy như mình sa xuống địa ngục và quỷ sứ có bầy đang vây quanh. Cô cầm khung thêu lùi lại tự vệ. Hắn cười ắc ắc rồi lúc lắc người bỏ đi.
Cô ngồi nhìn lại bức thêu. Ui trời, cô thêu đôi mắt Quan Âm nhìn vừa lãnh đạm, vừa quạu quọ, như đang soi mói ai đó. Mắt của Ngài trong lòng Lựa không phải như vầy. Cô tỉ mẩn tháo từng mũi chỉ. Thật bối rối. Đúng ra ngay từ đầu cô nên từ chối lãnh bức thêu này. Giờ đây cô giống vừa thêu vừa chui kẹt hóc trốn bọn thú ăn thịt người. Từng mũi thêu nhập nhằng chằng chịch như đám chỉ rối.
Hơn một ngày Lựa đóng cửa nhà kín mít, tập trung tâm trí thêu. Nhưng khi thêu được hết vầng trán, chạm vào đôi mắt Ngài là tai Lựa lại vang lời nói trong đêm. Lựa nghiến răng lắc đầu nhiều lần. Mọi thứ tưởng như tan rồi cô mới cầm kim. Khi mũi kim nhú khỏi mặt vải tai cô lại cuộn lên mấy lời gợi dục, những hình ảnh của đêm… bàn tay ấm áp… Cô cắn môi chạy ào tới bàn thờ, lấy mấy chung nước cúng nghiêng đầu đổ vào tai, đổ hết tai này lại đổ qua tai kia rồi nghiêng ngược lại cho nước trút ra, hy vọng nó sẽ rửa sạch thứ rác rưởi. Tai Lựa đã bít chịch màng nước, có cảm giác bóng đêm trộn nước, đóng cứng trước cửa tai. Lựa phải ra lu nước múc một ca nước lạnh đổ vào tai để dẫn nó ra.
Cô bước tới bức thêu, không dám cầm kim vì cô sợ lại đụng phải dòng âm thanh lúc nãy. Lựa hoảng loạn thực sự. Điều tồi tệ nhất là nỗi lo sợ này cô không dám nói cùng ai thậm chí người cô tin tưởng nhất là chú Tám. Cô ngồi xuống xếp bằng, hít thở, gạt mọi ý nghĩ ra khỏi đầu óc. Lòng cô hạ dần xuống cho tới khi:
- Má mày, sao nứng không có giờ giấc vậy hả…
Âm vang tụng niệm của Lựa bắt đầu trộn lẫn mấy lời trần trụi nhớt lầy của gã cuộn thành một dòng kì quái, ầm ập, ngoằng ngèo đổ ụp vào đầu Lựa, lớn từ từ rồi nổ bùng ra. Lựa lơ mơ không biết mình đang ở cõi nào. Mình mẩy bức rức như người nghiện ma túy đang tới cơn ghiền, ruột gan cồn cào như đang chờ đợi cái gì đó và không đủ sức chờ nữa. Đầu óc đầy cứng mà trống rỗng, đảo đi đảo lại một câu nói, ta phải đi khỏi chỗ này, ta phải đi khỏi chỗ này…
Cái ý nghĩ đó cứ đáo đi đáo lại ngay cả khi Lựa đã rời khỏi nhà mình thật. Trầm cảm cấp tính. Bác sĩ nói có phải cô đang sợ cái gì đó? Hay là cô lo mất cái gì đó dữ lắm. Chuyện chiêm bao thấy chú Tám không phải cô yêu ông ấy mà do cô đang chới với lại được chú động viên nên vương vấn. Bỏ hết, thay đổi môi trường, ví dụ như đổi chỗ ở. Khi hết bệnh những tình cảm vụng dại cũng từ từ dẹp bỏ được.
Đổi chỗ ở? Đi đâu? Bỏ Lim cho ai? Vô chùa? Lựa đang có ý nghĩ đó hoặc là hắn chết hoặc là Lựa vô chùa. Tại sao một người ác như hắn không bị trừng trị, một người cả đời không tranh chấp giành giật với ai như Lựa phải mang bệnh trầm kha, phải bỏ chạy, bỏ trốn. Phật ơi con có tội gì đâu mà phải trốn. Đáng lẽ người biến mất khỏi miếng đất gọn ghẽ này là hắn. Hắn hãy chết đi, càng sớm càng tốt. Sau đêm này, sau đêm Lựa mở trừng mắt nhìn lên nóc mùng thì hắn đã biến mất khỏi thế gian này là tốt nhất. Cô muốn bật khóc vì cô biết chắc ngày mai đây hắn vẫn còn ở y đó, tẩm đầy rượu cái đầu man rợ rồi ém đầy tai Lựa mấy lời lầy lụa. Lựa bật khóc hức, đấm xuống vạt rầm rầm như đang giẫy chết.