Vì sao những câu chuyện tình yêu luôn có sức hút với mọi người? Bởi vì mạnh mẽ hay dịu dàng, mỏng manh hay bản lĩnh, dù có mang tính cách nào cũng chẳng ai có thể quay lưng với tình yêu.
Chuyện tình yêu, mỗi người một vẻ, hạnh phúc rạng ngời hay bi thương ghi khắc cũng đều sẽ là những mảnh ghép trong cuộc đời.
Người đã đi qua kể lại bằng kinh nghiệm, người đang đắm chìm nói đến bằng cảm xúc, với Những Bờ Môi Chưa Hôn truyện ngắn cùng sự góp mặt của nhiều tác giả, mỗi người một cá tính, một câu chuyện, một hương một sắc trong vườn hoa tình yêu.
Hãy để bản thân được mở cánh của thần kỳ, bước vào vườn hoa tình yêu ấy, vì biết đâu bạn sẽ thấy cả bông hoa của chính mình tại đây.
Trích đoạn truyện ngắn Những bờ môi chưa hôn (Trịnh Trần)
Sáu năm trôi qua Phương trở về nước. Paris hoa lệ với những chàng trai Pháp lãng mạn tuy ngọt ngào nhưng cũng vẫn chỉ là những kỷ niệm làm quà cho quãng thời gian xa xứ. Nụ hôn phớt nhẹ năm nào mới là thứ cô lưu giữ mãi trong tim. Tình đầu như dòng suối nhỏ chảy mãi không ngừng. Những trong trẻo và dịu mát của mối tình ấy róc rách chảy khơi nguồn cho mọi êm đềm, nhung nhớ.
Phương ngước lên nhìn bầu trời đêm. Vẫn ít sao như thuở nào. Cô nhấp một ngụm rượu vang, mấy năm trên đất người, đây là thứ giúp cô dịu bớt nỗi cô đơn. Có những lúc đang nằm yên trong vòng tay một chàng trai, cơn thèm rượu vang ùa tới. Phương trở dậy khoác áo, một mình đứng bên khung cửa sổ nhâm nhi thức uống kỳ diệu ấy. Nhắc đến Pháp là nhắc đến rượu vang. Nhắc đến rượu vang là nhắc đến Pháp. Điều đó quả không sai. Cô đã có lần được lang thang trên chiếc xe tải nhỏ đến thăm một vườn nho ở Beaujolais phía bắc thành phố Lyon. Beaujolais nổi tiếng với Beaujolais Nouveau sắc hồng lựu, không trọng vị chát đặc trưng của rượu vang mà chú ý đến hương vị hoa quả tinh tế. Chưa bao giờ cô được thấy nhiều nho và được nếm thử một thức uống kỳ diệu đến như thế. Cô thích thú vô cùng.
Cô vô tình gặp lại một người bạn đại học. Anh ta khen cô càng ngày càng xinh đẹp. Mái tóc xoăn bồng, đôi mắt sâu và nụ cười mê hoặc có thể đánh gục bất cứ một chàng trai nào. Cô ý nhị mỉm cười. Nét dịu dàng ngập tràn nơi đáy mắt.
...Tuấn chậm rãi vi vu trên chiếc Wave quen thuộc. Cổ áo sơ mi buông ra một cúc, mái tóc dầy bềnh, hàm râu quai nón xanh rì hết một chàng lãng tử. Cậu loáng thoáng nghe thấy ai đó nói cô đã về nước. Rất đẹp. Cậu hi vọng có thể gặp cô trong kỷ niệm 65 năm ngày thành lập trường.
Một người phụ nữ trẻ bồng một đứa nhỏ giơ tay chặn lấy đầu xe của cậu. Đứa bé tím ngắt, ngằn ngặt khóc trên tay mẹ.
- Anh làm ơn đưa mẹ con tôi tới bệnh viện. Làm ơn. Hai mẹ con tôi sẽ ghi nhớ ơn anh suốt đời.
Chiếc xe máy ba người vút qua trước mặt cô. Khuôn mặt ấy dù có dấu ấn đổi thay của thời gian cô vẫn không thể nào nhầm lẫn được. Một cô vợ, một đứa con. Hẳn là gia đình hạnh phúc lắm. Cô xoay gót, chiếc ghế đá cô và cậu ngồi năm nào ríu rít một cặp tình nhân...