Đọc văn Vũ Thế Thành, tưởng như đang trò chuyện với Bạn.
Người bạn ấy có sự tinh tế nhưng giản dị, thông tuệ nhưng không khoa trương, có sự hóm hỉnh, bỡn cợt để tự trào của kẻ từng trải không còn cảm thấy điều gì quá quan trọng. Và trên tất cả là tính cách chân tình để chia sẻ và đối thoại.
Có lẽ điều sau này làm văn anh có duyên, lúc duyên ngầm, lúc duyên lộ, nó hấp dẫn người đọc, cuốn hút theo tác giả từ dòng đầu đến dòng chấm dứt.
Phải, là cuộc trò chuyện với bạn. Một người bạn tin cậy, về mọi đề tài, từ ý nghĩa cuộc sống, cái đẹp, nghệ thuật. Từ tình đời, tình người cho đến những bông hoa dại, những bài nhạc bolero, cho đến chả lụa! Tất cả dưới cái nhìn của Vũ Thế Thành đều trở nên phong phú, đầy tư duy, mới lạ và nhất là đầy tình cảm, nó đến từ một tâm cảnh trân trọng và yêu mến cuộc sống này, cho dù đôi khi bất hòa với nó.
(Lữ Kiều)
Các trích đoạn hay:
Tôi đã hiểu ra, nhưng lại mải mê vật lộn với thần chết, và chính cái “khôn ngoan” đã ngăn trở tôi tiếp cận trọn vẹn với niềm yêu thương của bà, với những điều đơn sơ mà mẹ tôi cần nhất. Vấn đề là chất lượng cuộc sống những ngày còn lại của bà...”
(Đừng như tôi, còn ray rứt với những gì thiếu sót)
Mà đâu chỉ có chuyện cơm áo gạo tiền mới làm mình khổ cực. Còn nhiều thứ khổ khác nữa, khổ tinh thần thì đến giờ vẫn còn phải chịu đựng. Tôi nhớ câu nói của một người bạn đã khuất núi: “Nghèo thì ăn bắp ăn khoai cũng chịu được, nhưng chịu nhục thì không”. Có cách nào khác không?
(Chuyện của một thời)
Ổng giảng say sưa, bằng giọng bi ai, phẫn hận về thời Nho mạt, về danh lợi, về nhân phẩm. Ổng truyền lửa cho đám học trò đang há hốc miệng ngồi nghe. Hình như ổng đang dạy cho tụi tôi kiến thức thức để làm người, chứ không phái kiến thức để đi thi. Ổng đâu ngán cháy giáo án. Má hồi đó làm gì có giáo án...
(Ông thầy Việt văn)
Cái nghề chả lụa thời nay đâu phải ở nghệ thuật giã giò hay nêm nếm, mà là nghệ thuật nhìn... mặt thịt. Phải biết nhìn mặt thịt để biết chọn thịt vai đấu với thịt mông, trộn lẫn với thịt nách, hay lấy thịt heo già, heo nọc đấu với thịt heo non, heo nái, sao cho ra chả lụa với giá thành cạnh tranh nhất...
(Chả lụa không phải là xúc xích)
Nói đến vua Quang Trung, tôi lại nhớ đến bài hịch của ngài: "...Đánh cho sử tri Nam quốc anh hùng chi hữu chủ”. Nay, cửa khuyết không còn, nhưng đền thờ còn. Tiện dân từ phương Nam khấu đầu, kính bẩm: “Tâu hoàng thượng, khi nào ngài tái sinh?”
(Nẫu cả người... Nẫu)