Ông nội tôi kể: Ngày còn nhỏ ông mê chim lắm. Thuở ấy làng quê yên bình, đồ chơi chả có, bạn với ông chỉ có bầy chim, chúng sống ríu rít vui tươi ở khắp mọi nơi từ trong nhà ra ngoài vườn đến cả các cánh đồng. Chúng từng đem đến cho ông tôi những ước mơ kỳ lạ. Như mơ được mọc cánh, bay trên hồ ao ruộng đồng, bay trên cả mái nhà, mái đình, mái chùa làm đường xá, cầu cống trở nên vô nghĩa. Mơ được sống trong những ngôi nhà hình tổ chim dựng trên ngọn cây, trên các chạc ba chạc tư... Ở đó chim bố, chim mẹ thay nhau đi tha rác xây tổ, kiếm mồi nuôi con. Ở đó những con chim non ríu rít đùa giỡn bên nhau.
Ông tôi gọi đó là những con chim Mặt Người.
Không ngờ mấy chục năm sau, ước mơ của ông lại thành hiện thực của tôi. Nhưng mới chỉ thành một nửa. Vì tôi không thể biến hoàn toàn thành chim Mặt Người mà chỉ được thành người bạn sống chan hòa trong cộng đồng loài chim ấy.
Lỗi ấy là tại tôi. Tôi đã lỡ làm bay mất sợi lông chim quý trong một chuyến đi chơi xa, đến một miền rừng xa thẳm, nơi quanh năm chỉ có nắng à gió và cây... cùng những tiếng chim hót rộn ràng, inh ỏi, líu lo.
Xin trân trọng giới thiệu!