Ngày xưa, có một quốc vương, nghe nói trong dân gian có một loại áo lót, mặc vào khiến người ta trở nên vui vẻ. Thế là, vua đóng giả một thương nhân, đi tìm trong dân gian. Vua hỏi mấy người dân, kết quả phát hiện họ đều có sự buồn phiền thể hiện trên nét mặt.
Quốc vương nghi hoặc: “Chả lẽ trên thế gian này không có người vui vẻ ư ?”
Lúc này, có một ông lão đi tới, nói: “Trên núi có một thằng bé, ngày nào cũng hát khi đi chăn cừu trên núi. Từ trước tới nay không để ý xem nó mặc loại áo lót nào. Nó có thể là người vui vẻ”.
Quốc vương nghe xong, vội đi lên núi. Quả thực, trên núi có một thiếu niên, lán da dãi nắng, mặt mũi nhôm nhếch, chỗ đen chỗ sạm. Nó đang vừa đuổi đàn cừu vừa vui vẻ hát ca.
Quốc vương đến trước mặt thiếu niên, nói: “Ngươi tự cảm thấy vui vẻ ư?” Giọng của thiếu niên vang lên như chuông: “Vui vẻ ạ!”. Quốc vương rất phấn khởi, liền hỏi : “Ngươi có thể bán cho ta chiếc áo ỉót ngươi đang mặc được không?”. Thiếu niên vẫn lắc đầu. Quốc vương nổi cáu, ông bước lên phía trước, nắm vạt áo ngoài của thiếu niên, muốn xem áo lót vui vẻ của nó như thế nào. Thế nhưng, vua bất ngờ phát hiện người vui vẻ đương nhiên không mặc áo lót!
Bạn nhỏ, quốc vương khổ sở vất vả đi tìm áo lót vui vẻ, để mặc vào sẽ được vui vẻ. Kỳ thực, sự vui vẻ xuất phất từ nội tầm mỗi người đó là điều hiển nhiên đơn giản. Ví như ngày hôm nay, bạn nghe hiểu được bài thầy giảng, hoặc cùng bạn chơi trò ú tim, trận giả đều có thể tìm thấy niềm vui.
(Chiếc áo vui vẻ)