Nhóc Củ Cải, 2 tập là bộ truyện được viết bằng giọng văn hóm hỉnh, kể về câu chuyện trưởng thành của một cậu bé tên là Củ Cải. Ngay từ khi cậu chào đời đã có rất nhiều điều lạ kỳ, và từ giây phút đó, cậu bắt đầu mang đến cho thế giới biết bao nhiêu câu chuyện thú vị. Củ Cải nhìn cuộc đời bằng con mắt hồn nhiên của trẻ thơ. Với cậu, thế giới xung quanh thật thú vị và đầy khám phá. Củ Cải chập chững bước vào cuộc đời, giống như bạn đã từng bước, và cũng là cách mà tất cả những người trưởng thành như chúng ta đã từng trải qua…
Sách được viết bởi tác giả Tào Văn Hiên - là nhà văn chuyên viết cho thiếu nhi ở Trung Quốc. Ông từng được giải thưởng Andersen quốc tế cho sự nghiệp văn học nổi tiếng của mình.
Tập 1: Củ Cải chào đời
Ngày Củ Cài chào đời, cậu cứ ngoan cố mãi không chịu chui ra. Thế là bác sĩ đành phải đưa cậu ra như nhổ củ cải! Ra đời rồi, Củ Cải khóc toáng lên, cau mày phẫn nộ, nhưng cơn phẫn nộ ấy nhanh chóng biến thành tính hiếu kì. Cậu cảm nhận cuộc sống xung quanh mình bằng một cách rất riêng, phải nói là rất đặc biệt. Trong bệnh viện, Củ Cải như một con búp bê ngoan ngoãn, yên lặng, nhưng về đến nhà, cậu bỗng trở thành “cái còi” luôn kêu inh tai mọi người. Củ Cải rất thích nghe tiếng xé giấy của anh trai, thích ngắm ánh trăng đêm và những hàng cây thẳng tắp ở làng quê…
Tập 2: Những người bạn thân
Ở nhà bà nội, Củ Cải đã có những tháng ngày tự do và đầy ắp niềm vui. Tại đây, cậu làm bạn với đôi chim bồ câu, mèo con, bầy chuồn chuồn và cả một chú nghé trắng. Giữa Củ Cải và bọn chúng đã có biết bao nhiêu kỉ niệm thú vị: Củ Cải nuôi tất cả những con chuồn chuồn mà cậu bắt được, ngủ chung với mèo con tinh nghịch, giúp đỡ đôi chim bồ câu xây tổ, cưỡi trên lưng nghé trắng đi dạo khắp nơi…Những con vật bé nhỏ ấy đã khiến cho cuộc sống ở làng quê của Củ Cải trở nên vô cùng ý nghĩa và đáng nhớ.
Trích đoạn:
Lời dẫn:
Con trai của tôi có biệt danh là Củ Cải
Củ Cải! Nghe thật buồn cười phải không? Thực ra cái tên này có nguồn gốc của nó.
Ngày vợ tôi đi đẻ quả là một ngày đáng nhớ. Sự việc diễn ra chẳng dễ dàng chút nào, cậu nhóc của chúng tôi cứ ở lì trong đó mãi không chịu ra, như thể bướng bỉnh không thèm đến với thế giới. Trong khi đám người lớn thì phải dùng mọi biện pháp để bắt cậu nhóc ra.
Vợ tôi người nhễ nhại mồ hôi, không ngừng dỗ dành: “Con ngoan của mẹ, con ngoan của mẹ, mau ra đi nào! Ra đây chơi đi, sẽ vui lắm đấy!”
Nhưng cậu nhóc chỉ đáp lại bằng một cái đạp chân, vẫn ngoan cố nằm trong bụng mẹ.
Bác sĩ chau mày, bặm môi, lắc đầu, rồi gật đầu, e hèm một tiếng, cầm đôi găng tay cao su mỏng từ tay hộ lý, soạt, soạt, đeo vào tay một cách điêu luyện, rồi cúi người xuống, không để ai kịp phản ứng gì, rút con trai tôi ra như nhổ một củ cải.
Con trai tôi cau mày như một ông già, tỏ vẻ không hài lòng.
Nhưng tất cả mọi người ở đó đều cười mãn nguyện. Vợ tôi thậm chí còn mừng rơi nước mắt.
Con trai tôi đến với thế giới này như thế đấy. Và cái tên Củ Cải cũng bắt nguồn từ đó.
Kể từ giây phút đó trở đi, Củ Cải không ngừng tạo ra vô số câu chuyện thú vị cho thế giới này…