Trong văn học dân gian, truyện dân gian được đánh giá cao hơn các thể loại khác. Truyện dân gian được lưu truyền từ thời đại của Vedic. Ở Sanskrit, bộ sưu tập lâu đời nhất của truyện dân gian là "Brihat Katha", người ta cho rằng nó được viết vào thế kỷ thứ hai trước công nguyên. Sau đó, bộ sưu tập truyện dân gian của rất nhiều vùng đã được xuất bản dưới một tên khác là "Katha Sarit Sagar" và "Panchatantra" hay "Hitopdesh".
Tiến sĩ Nabi Bux Baloch cho rằng truyện dân gian cần được phân biệt với truyện kể. Truyện dân gian và truyền thuyết không dựa trên lịch sử mà cũng ko dựa trên cơ sở nào khác. Những vết tích của thời nguyên thuỷ của loài người, những thú còn sót lại của xã hội nguyên thuỷ càng trở nên có giá trị, sự tin tưởng ở những điều siêu nhiên xuất hiện từ rất sớm, tất cả được phản ánh một phần trong những câu chuyện dân gian.
Ngược lại, truyện kể phản ánh môi trường và những sự kiện rất gần với lịch sử. Chúng dựa trên nền tảng lịch sử và có thể dễ dàng nhận thấy nó kể về một nhóm người nào đó. Trong đó nhắc đến tên của một số nơi có thật trên bản đồ và đến những người, những sự kiện và biến cố đã xảy ra trong lịch sử.
dân gian hàm chứa những nhân vật lãng mạn, nhưng dựa trên những câu chuyện lịch sử có thật. Những nam nữ anh hùng, khi họ xuất hiện trong lịch sử, thậm chí họ còn được gắn cho một sức mạnh siêu nhiên.