Lão nghệ sĩ nhiếp ảnh tiếp tôi bốn giờ đồng hồ liền, thông cả buổi trưa, trong một không khí thân tình, cởi mở. Ông già ngoài 90 tuổi không hề tỏ ra mệt mỏi, mà trái lại, càng trò chuyện cụ càng sôi nổi. Bao kỷ niệm trong đời, trong nghề cứ cuồn cuộn... Tôi lắng nghe, ghi chép không ngừng tay, chỉ thỉnh thoảng dừng lại một chút, hỏi cụ ba chi tiết nào đó. Tôi cảm thấy đang đắm mình trong dòng ký ức vô tận của một nhân chứng lịch sử. Cuộc đời cụ Võ An Ninh trải dài gần hết cả thế kỷ XX đầy biến động. Cụ nói: "Tôi sinh năm 1907, cầm máy từ năm tuổi 25. Tôi ra đời vào buổi bình minh của thế kỷ này, hăm hở bước vào một sức sống và ước mơ mãnh liệt. Cả một đời chụp ảnh liên tục! Nằm mê cũng thấy mình chụp ảnh. 50 lần đến chùa Hương, lần thứ 20 lên Sapa. Và biết bao lần tới Hạ Long, Đà Lạt. Cả đời tôi yêu hương và gắn bó với quê hương, với con trâu, đồng ruộng, ao bèo, với chiếc xe đạp, với chiếc áo dài của cô gái Việt Nam!".
Càng nói, cụ càng say sưa. Nhất là khi cụ lật từng trang cuốn ảnh của cụ, giới thiệu cho tôi nghe về ý tưởng nội dung, kỷ niệm và vẻ đẹp của từng tác phẩm. Gưong mặt cụ hồng hào và sinh động tràn đấy vẻ phúc hậu, nhân ái, thoáng trên nụ cười là một nét dí dỏm, hài hước.