Làm sao đây, khi tình cờ bắt gặp trong thang máy, một người đẹp khiến tim mình loạn nhịp?
Làm gì đây, khi tình cờ mắc kẹt trong thang máy, với người đẹp ấy trọn một đêm dài?
Buồng thang máy chật hẹp, bầu không khí ngất ngây, những hình dung kích thích… Mang theo dư âm kỳ ngộ, chàng trai cố truy tìm tung tích người đẹp mà không ngờ rằng, nàng chính là đồng nghiệp cùng công ty.
Chỉ có điều, nàng đã… góa chồng, lại có cô em gái cũng xinh đẹp quyến rũ không kém. Đường đua bắt đầu chật chội khi sếp nữ đa tài đa sắc cũng bày tỏ sự quan tâm “vượt mức” tới anh chàng.
Một chàng trai, ba mỹ nữ. Những chân tình liệu có thể đỗ cùng một bến bờ hạnh phúc?
Hài hước, cá tính, mà sâu lắng thiết tha, Điệu Slow Trong Thang Máy mang lại cho chúng ta những phong vị mới về tình yêu hiện đại.
Chiu Kon-Loh, một cái tên quê mùa, bỗng chốc lừng danh và được lùng tìm khắp mạng Internet, nhờ một câu chuyện hấp dẫn dị thường.
Trong vòng một tháng, Điệu Slow Trong Thang Máy nhận được hơn 100 triệu lần nhấp chuột.
Mỗi ngày, có hàng vạn người lên mạng chờ đọc truyện của anh.
Mỗi ngày, họ đều tìm thấy ở Chiu Kon-Loh những bất ngờ hoan hỉ.
============
Chuyện bắt đầu khi tôi vừa tốt nghiệp đại học.
Lúc đó tôi vẫn còn làm ở Phòng Phát triển mới thành lập của công ty.
Nhìn bề ngoài thì phòng này có vẻ ghê gớm lắm, nhưng thực ra công việc toàn là mấy thứ chán ngắt chả ai thèm làm. Hơn nữa vì phòng ban mới thành lập nên việc vặt tạp vụ rất nhiều, ngày nào cũng phải làm thêm giờ. Lại thêm tôi là nhân viên mới, thành thử mỗi lần tăng ca, cơ bản tôi luôn là người về muộn nhất.
Quãng thời gian đó vô cùng buồn chán, thậm chí còn mệt mỏi hơn cả hồi thi đại học. Tôi thường không ngăn nổi suy nghĩ: Lẽ nào cả đời mình sẽ mãi thế này, ngày ngày chỉ biết làm việc làm việc, cho đến già rồi chết đi.
Còn nhớ hôm đó là thứ Tư, một ngày chẳng đau chẳng ngứa, chẳng hên chẳng xui. Tôi vẫn là kẻ yếu thế ra về cuối cùng. Làm xong mọi việc cũng đã hơn mười giờ, bên ngoài trời đã tối om từ lâu. Tôi đi thang máy từ tầng 8 của phòng Phát triển xuống sảnh. Thang máy xuống đến tầng 5 thì dừng lại, cửa thang mở ra, có người bước vào.
Trời! Hóa ra trong công ty này vẫn còn có người tan làm muộn như tôi, biến thái quá đi mất. Lòng tôi hơi lấy lại được cảm giác cân bằng, nhưng ngay lập tức, cảm giác này biến mất tiêu, thay vào đó là trạng thái kinh ngạc ngây ngất!
Người vừa bước vào là một phụ nữ, tuổi xấp xỉ 30, không cao không thấp, không béo không gầy, mắt to miệng nhỏ, eo thon chân thẳng, tóc dài vấn cao, trang điểm theo kiểu thiếu phụ.
Nàng bước vào khoang thang máy, thấy tôi cũng hơi lộ vẻ kinh ngạc.
Chỉ một cái nhìn thôi, mà tôi có cảm giác như bị đâm thủng! Thực ra ánh mắt nàng khá dịu dàng. Nhưng không hiểu vì sao, ánh mắt dịu dàng đó lại như một lưỡi kiếm sắc ngọt, thoắt cái đâm xuyên qua trái tim tôi. Tôi vừa có chút vui sướng, lại thấy hơi mơ màng, nhưng nhiều hơn cả vẫn là cảm giác bất lực không thể chống đỡ…
Nàng nhìn tôi một cái rồi chẳng buồn chú ý đến tôi nữa.
Sau khi bước vào thang máy, nàng đứng sang một bên, cách tôi rõ xa. Thế rồi, cửa thang máy chậm chạp đóng lại. Trong khoảnh khắc cánh cửa khép vào, chẳng hiểu sao tôi cảm thấy vô cùng hưng phấn. Điều này khiến tôi cực kỳ bất an.
Thực ra nàng chẳng phải muôn phần xinh đẹp, nhưng nhìn lại rất gợi cảm. Kiểu gợi cảm của một phụ nữ trưởng thành, kiểu gợi cảm của một người đàn bà dịu dàng, kiểu gợi cảm thanh thoát tựa hoa lan.
Trong thang máy hoàn toàn tĩnh lặng. Hai mắt tôi chăm chăm nhìn vào con số sáng đỏ trên bảng hiển thị, những mong nó có thể nhảy chậm lại một chút. Đương nhiên, ánh mắt cũng thi thoảng vô tình trôi dạt sang phía nàng. Chỗ tôi đứng chếch ngay sau nàng (tầm một góc 45 độ), vì vậy từ đây tôi có thể quan sát dáng người nàng một cách thấu triệt. Vòng eo nhỏ đến không hình dung nổi, nhưng người lại khá mỡ màng, cảm giác như xúi giục người ta phạm tội.
Tuy tôi cũng có xem phim “xiếc” Nhật, nhưng vẫn còn xa mới đến ngưỡng kẻ háo sắc. Không hiểu vì sao, hôm nay gặp nàng, lòng tôi lại có cảm giác vô cùng kích động. Có lẽ thời gian này tăng ca quá nhàm chán, nội tâm cằn cỗi vì công việc của tôi đang khát khao một sự kích thích… Tóm lại, thật muốn kéo nàng vào lòng mà hôn cho thỏa thê!
Trong thang máy rất tối, dưới ánh đèn mờ ảo, toàn thân nàng như được bao phủ bởi một sự mê hoặc mông lung, cùng lúc đó, hương nước hoa thoang thoảng không ngừng len lỏi qua khoang mũi, xộc thẳng đến trung tâm thần kinh tôi. Một mùi hương khiến người ta chỉ cần ngửi thôi đã cảm thấy toàn thân dễ chịu. Tôi gào thét trong lòng: Thang máy ơi thang máy, mày xuống chậm một chút có được không, tốt nhất là mày dừng luôn lại cho tao, coi như tao xin mày đấy! Để tao được bên nàng thêm chút nữa đi mà!
Tôi biết tôi rất vô vị, hò hét âm thầm thế này cực kỳ ấu trĩ, nhưng tôi hoàn toàn không ngờ, cái thang máy này cũng thật nể mặt tôi, qua tầng 2 là lập tức xuống sảnh rồi, vậy mà nó bỗng “rầm” một tiếng, rồi khựng luôn lại. Sau đó trong thang máy trở nên tối mù. Tiếp đến, là tiếng nàng hét lên thất thanh…
Ban đầu tôi cũng giật thót mình, nhưng ngay lập tức, tôi chỉ muốn phá lên cười. Thang máy, tao yêu mày quá đi thôi!
Tiếng hét thất thanh của nàng vẫn vang lên choe chóe bên tai, cho đến khi tôi rút di động ra, cấp ánh sáng le lói cho khoang thang máy. Điện thoại tôi vừa bật sáng, nàng lập tức ngừng hét, xích lại bên tôi nhanh nhất có thể. Thời khắc ấy tôi cuối cùng cũng vỡ ra một đạo lý: hóa ra thứ phụ nữ sợ nhất không phải là kẻ háo sắc hay yêu râu xanh, mà là bóng đêm, chuột, và gián. Như tình hình lúc này, tôi với nàng hoàn toàn xa lạ, nhưng nàng vẫn chẳng hề do dự kề sát lại bên tôi, rõ ràng là dâng dê vào miệng cọp mà!
Tuy vậy tôi đương nhiên sẽ không hạ lưu như thế! Có nói gì thì chúng tôi cũng là đồng nghiệp cùng công ty! Nàng vào thang máy từ tầng 5, như vậy chắc là người của phòng Thu mua hoặc phòng Tài vụ. Phòng Tài vụ tôi đã qua hai lần, hình như chưa thấy có bà chị nào bắt mắt như nàng, vậy chắc hẳn nàng thuộc phòng Thu mua rồi.
Tôi còn đang bận âm thầm phân tích thân phận nàng thì nàng đã mở lời trước: “Mau ấn chuông đi!” Nàng nói, giọng nói du dương rung động lòng người, chỉ có điều hoàn toàn hoảng loạn. Giọng nàng ríu vào khiến trái tim tôi mềm nhũn.
Lúc này điện thoại của tôi phụt tắt, khoang thang máy lại trở nên tối đen như mực. Trong bóng tối, tôi dường như cảm thấy nàng khẽ run rẩy, rồi nàng túm lấy cánh tay tôi, bàn tay không ngừng lẩy bẩy, hẳn phải vô cùng sợ hãi.
Đừng sợ! Tôi nói vậy rồi lập tức ấn điện thoại, màn hình lại sáng lên. Luồng sáng yếu ớt trong bóng tối trở nên sáng rõ lạ kỳ. Có lẽ vì quá sợ hoặc quá căng thẳng, dù trong khoang thang máy đã có ánh sáng, nhưng tay nàng vẫn cứ bám chặt lấy cánh tay tôi.
Tôi sung sướng mở cờ trong bụng, không ngăn nổi cảm giác đê mê. Nàng đứng bên tôi khẽ nói: “Mau ấn chuông đi!”
Tôi “ừm” một tiếng nhưng vẫn chẳng động đậy. Nàng lớn tiếng: “Sao anh vẫn không ấn đi!” Giọng nói đã mang chút giận dỗi.
Sặc! Tôi rủa thầm trong bụng: Cô không biết đường tự đi mà ấn à? Có phải cô không làm nổi đâu! Xem ra phụ nữ đều thế cả, bất kể chuyện lớn nhỏ gì, đều muốn ỷ lại vào đàn ông.
“Chị túm lấy tôi thế này, tôi ấn làm sao được?” tôi khẽ lầu bầu. Lúc này nàng mới nhận ra mình vẫn đang bám lấy tôi, kêu “Á” lên một tiếng thất thanh, rồi nhanh như cắt rụt tay lại. Chúng tôi đứng rất gần nhau, ánh đèn trên điện thoại của tôi vừa vặn soi tỏ khuôn mặt nàng. Vì vậy tuy rất tối, nhưng lờ mờ vẫn có thể nhìn ra mặt nàng đang ửng đỏ, hệt như một trái táo Fuji, dưới ánh sáng yếu ớt càng trở nên đẹp đẽ lạ thường, khiến người ta chỉ muốn cắn một miếng.
Nàng buông tôi ra, tôi liền tiến lại phía cửa chuẩn bị ấn chuông. Nghĩ cũng thật buồn cười, rõ ràng là nàng đứng cạnh cửa, tôi đứng bên trong. Không ngờ thang máy vừa “treo” một cái, nàng chẳng những không đi ấn chuông mà lại còn chạy về phía sau. Thế nhưng nhớ lại bộ dạng lúng túng của nàng ban nãy, vẫn thật rất dễ thương. Sự dễ thương của một người phụ nữ trưởng thành, còn đáng yêu hơn cả sự dễ thương của mấy cô nhóc tuổi teen!
- trích đoạn