...."Một trong những phát ngôn (Utterances) cao cả nhất và dũng cảm nhất của con người, những tuôn trào (outpourings) của một linh hồn bối rối cực độ bởi vấn đề lớn của cuộc sống - mối quan hệ của con người với cái vô hạn - nhưng được thực hiện với sự chân thành hoàn toàn (complete sincerty) và nghệ thuật trác tuyệt." (Ernest J.Simmon).
Sau cùng, người ta có thể hỏi liệu Tolstoy có bao giờ thực sự tìm thấy cái ý nghĩa của cuộc sống hay cái chân lý mà ông tìm kiếm? Về mặt này, bất luận người ta có nói gì đi nữa, thì rõ ràng là ông đã tiếp tục cuộc truy tầm của mình cho đến ngày nhắm mắt vào năm 1910. Đời ông là một cuộc đời đặc trưng hóa bởi nhiều sự tìm kiếm, cũng nhiều bằng sự tìm thấy (his life characterized as much by seeking as by finding). Quả thật cái ý nghĩa mà ông phấn đấu để đạt tới, nó tự tiết lộ ra trong cuộc truy tầm nhiều hơn là trong sự phát hiện, và việc nêu câu hỏi về ý nghĩa cuộc sống thì quan trọng hơn là việc trả lời câu hỏi ấy. Bởi vì, chính bằng cách nêu câu hỏi, mà tinh thần dấn mình vào một cuộc tranh đấu (struggle) cho một giọng nói, một cuộc đấu tranh mà tìm thấy sự biểu đạt của nó trong những tác phẩm như "Tự Thú". (David Patterson).
"Tôi được rửa tội và giáo dục theo đức tin Kitô giáo chính thống. Ngay từ tấm bé và suốt thời thiếu niên và thanh niên, tôi đã được rèn luyện theo tín ngưỡng của Giáo hội Chính thống. Nhưng ở tuổi 18, khi tôi rời bỏ trường đại học vào năm thứ hai, tôi đã mất hết niềm tiin vào những gì mà tôi đã được dạy.
Nếu xét theo những gì mà tôi có thể nhớ được, thì tôi đã chưa bao giờ thực sự có một niềm tin nghiêm túc. Tôi chỉ đơn giản tin cậy vào những gì mà tôi đã được dạy và vào những điều mà những bậc đàn anh của tôi đã tin tưởng, gắn bó một cách trung thành. Nhưng ngay cả sự tin cậy này cũng rất bấp bênh.
Tôi nhớ rằng khi tôi 11 tuổi, một cậu học sinh trung học tên là Volodi'ka M, đã chết từ lâu, đến thăm viếng chúng tôi vào một ngày chủ nhật, loan báo về phát hiện mới nhất được làm ra tại trường cậu. Cái phát hiện đó, là không có Thượng Đế, và những điều mà người ta đang dạy chúng tôi chỉ là những câu chuyện cổ tích (đó là vào năm 1838). Tôi nhớ, cái tin này đã cuốn hút sự quan tâm của các anh trai tôi như thế nào, thậm chí họ còn cho tôi tham dự vào những cuộc thảo luận của họ. Tôi nhớ rằng tất cả chúng tôi đều bị kích động mạnh, và chúng tôi xem cái tin này vừa là khá hấp dẫn, vừa hoàn toàn có thể là đúng sự thật...".