Đi tìm một bức tranh bí ẩn, Jonathan đã gặp Clara.
Cả hai nhận ra họ đã gặp nhau ở đâu đó.
Nhưng ở đâu, khi nào?
Ở London, cách đây hơn một thế kỷ
Khi nàng chính là cô gái trong tranh…
Một chuyện tình lãng mạn nữa của Marc Levy, để chứng minh cho sự bất tử của tình cảm con người. Một câu chuyện đã mang ta từ Saint-Pétersbourg tới Bonston, từ London tới Florence rồi Paris, nơi mà tình yêu và những bí ẩn của nó đã thách thức cả thời gian, khi những đôi tình nhân chết đi, rồi tái sinh và tìm ra nhau, trong kiếp sau…
“…Cô đứng lên và họ rời khỏi bờ sông, sóng bước trên những nẻo đường ngoại ô thành phố. Tiếng kim đồng hồ vang to, rành rọt nhịp nhàng trong màn đêm yên tĩnh, như muốn giữ lại mãi khoảnh khắc kỳ diệu này, khi họ đứng trên con đường lát đá, trong một cõi vô hình mà không một ai khác ngoài hai người cảm nhận được. Giữa hai con người đi sát cạnh nhau như hiện nên một thế giới khác, lặng lẽ, vô hình trôi theo nhịp bước của họ. Một chiếc ta-xi màu đen đi cùng chiều với họ. Jonathan nhìn Clara, một nụ cười buồn bã nở trên môi. Anh đưa tay lên và chiếc xe dừng lại bên lề đường. Anh mở cửa xe. Khi Clara bước lên xe, cô quay lại và nhẹ nhàng nói với anh rằng cô đã có một buổi tối rất thú vị.
- Tôi cũng vậy! - Jonathan nói - Mắt nhìn xuống mũi giày dưới chân.
- Khi nào anh quay về Boston?
- Ngày mai Peter sẽ đi về… tôi còn chưa biết.
Cô bước nhẹ về phía anh.
- Nếu vậy, hẹn sớm gặp lại anh.
Cô đặt lên má anh một nụ hôn. Đó là lần đầu tiên da họ chạm vào nhau và cũng là lần đầu tiên điều kỳ lạ đã xảy ra…” (Trích).
“Một câu chuyện duyên dáng, kỳ bí diễn ra trong không gian nghệ thuật.” (L’Express).
“Đây chính là những gì mà môt tiểu thuyết cần đạt tới - một cuốn sách tuyệt vời để ta đọc trong những ngày cuối tuần có mưa… Một câu chuyện kỳ diệu đã đưa người đọc đi từ nước Mỹ sang châu Âu rồi ngược lại, đã gìn giữ sự hồi hộp của ta cho tới trang cuối cùng.” (Le Temps).