"Một lần nữa, cuốn sách lại cho ta thấy phong cách trữ tình của tác giả... Đơn giản là một cuốn sách tuyệt vời, mang lại cho ta niềm sảng khóai!" (Le Courrier Picard).
“… - Thế thì tại sao anh lại cắt đứt với cô gái mà anh nhớ nhung đến thế? Vì vài điều không tương hợp hay sao?
- Có thể nói là chúng tôi đã đi ngang qua rất gần nhau, tôi chỉ là người được tạm thuê cái hạnh phúc này, cô ấy đã không thể gia hạn hợp đồng cho tôi.
- Trong hai người ai là người cắt đứt?
- Cô ấy đã rời bỏ tôi và tôi đã để cho cô ấy đi.
- Tại sao anh không cố gắng giành giật lại?
- Tại vì sự giành giật này có thể gây đau đớn cho cô ấy. Đó là một câu hỏi đặt ra cho trí tuệ của trái tim. Vì hạnh phúc của người kia mà chịu thiệt cho mình, đó là một lý do đẹp, đúng không?
- Anh vẫn chưa hồi phục được.
- Tôi có ốm đâu!
- Tôi có giống cô gái ấy không?
- Cô hơn cô ấy vài thứ.
Phía bên kia đường, một người bán hàng đóng quầy hàng dành cho khách du lịch của ông ta lại. Ông ta mang những chiếc giá quay treo các tấm bưu ảnh vào nhà.
- Lẽ ra chúng ta nên mua một cái bưu ảnh. - Arthur nói - Tôi có thể viết cho cô vài dòng và gửi qua bưu điện cho cô.
- Anh thực sự tin rằng người ta có thể yêu suốt đời chỉ một người thôi? - Lauren hỏi.
- Tôi chưa từng sợ đời thường bao giờ cả, thói quen không phải là điều tiền định. Mỗi ngày ta đều có thể sáng tạo ra cái sang trọng và cái tầm thường, cái trung bình và cái quá mức. Tôi tin vào thứ tình cảm say đắm không dừng tại chỗ, tôi tin vào ký ức của tình cảm. Rất tiếc, tất cả những cái đó là lỗi của mẹ tôi, bà đã nhồi vào đầu tôi những lý tưởng về tình yêu. Điều đó đặt ra chuẩn mực rất cao.
- Đối với người kia?
- Không, đối với chính mình, tôi thật cũ kỹ, phải không?
- Cái xưa cũ có vẻ đẹp riêng của nó.
- Tôi đã chú ý giữ lại một phần của tuổi thơ.
Lauren ngẩng đầu lên và nhìn vào mắt Arthur. Khuôn mặt hai người sát lại gần nhau mà họ không nhận thấy.
- Anh muốn hôn em - Arthur nói.
- Tại sao anh lại hỏi em mà không thực hiện đi? - Lauren trả lời.
- Anh đã nói với em là anh cũ kỹ lắm mà.
Tấm cửa cuốn của cửa hàng kêu ken két khi trựơt theo rãnh sắt. Một tiếng chuông báo động vang lên. Arthur vươn thẳng người, sững sờ, tay cầm tay Lauren, anh đứng phắt dậy.
- Anh phải đi đây!
Nét mặt Arthur thay đổi. Trên gương mặt anh, Lauren cảm thấy những dấu hiệu của một sự đau đớn đột ngột.
- Có chuyện gì thế?
Chuông báo động của cửa hàng vang mỗi lúc một to hơn, ong ong bên tai họ.
- Anh không thể giải thích cho em được, nhưng anh phải đi đây.
- Em không biết anh đi đâu, nhưng em sẽ đi với anh.
Arthur vòng tay ôm cô, anh không rời mắt khỏi cô, anh không thể nào siết chặt cô được.
- Hãy nghe anh đây, mỗi giây đều quý giá. Tất cả những điều anh đã nói với em đều là sự thật. Nếu có thể được, anh mong là em sẽ nhớ đến anh, anh thì anh sẽ không quên em đâu. Một khoảnh khắc nữa bên em, dù là ngắn ngủi, cũng thực sự đáng giá…” (Trích).