Tôi viết câu chuyện về người tình Hoa Bắc và về cô bé trong "Người Tình", câu chuyện còn chưa ở đó, quanh họ còn thiếu thời gian. Tôi viết cuốn sách này trong niềm hạnh phúc điên cuồng được viết nó. Tôi ở lại một năm ròng trong quyển tiểu thuyết ấy, giam mình trong cái năm của mối tình giữa người đàn ông Trung Hoa và cô bé
“… Suốt đời anh sẽ ở lại nơi này: Sa Đéc. Ngay nếu anh có đi du lịch, anh cũng sẽ luôn quay về đây. Bởi vì tài sản ở đây. Với anh, việc ra đi là không thể. Trừ phi có chiến tranh.
Cô bé nhìn anh. Cô không hiểu. Anh nói:
- Anh đã đính ước từ nhiều năm nay với một cô gái Mãn Châu.
Cô bé mỉm cười. Cô bảo cô biết điều này.
- Em biết rồi. Thanh đã bảo em. Tất cả mọi người đều biết, ở đâu đâu thì các cô hầu nhỏ cũng là người kể những câu chuyện của gia đình.
Thinh lặng. Và cô bé nói:
- Em có thể nghe hàng trăm lần những câu chuyện của anh về Trung Hoa.
Cô cầm lấy hai bàn tay anh và áp chúng vào gương mặt mình, cô hôn chúng. Bảo anh kể cho cô nghe.
Mắt chỉ nhìn vào cô, cô bé da trắng, người Hoa kể một câu chuyện của vương quốc Trung Hoa.
- Cô ấy cũng như anh, đã được gia đình chỉ định, từ khi còn nhỏ. Khi đó anh mười bảy tuổi, cô ấy lên bảy. Ở Trung Hoa là như vậy, để tránh cho sản nghiệp của các dòng họ khỏi gặp những rủi ro của số phận, hai gia đình phải giàu ngang nhau… Điều này đã thâm căn cố để trong phong tục Trung Hoa, mọi người không thể làm khác được nữa.
Anh nhìn cô:
- Anh làm em chán.
- Không.
- Ngay lập tức người ta có con cái. Có những trách nhiệm. Những tình thương. Rất nhanh chóng người ta không còn thay đổi được gì trong cuộc sống của mình nữa. Đàn ông Trung Hoa, dù không thật giàu, đều có tình nhân. Các bà vợ biết điều đó. Họ yên tâm theo kiểu này: khi các ông chồng có đàn bà ở bên ngoài bao giờ họ cũng quay về nhà.
- Không chỉ ở Trung Hoa…
- Có đấy, chỉ ở Trung Hoa điều đó mới được xác lập chắc chắn đến thế.
- Anh sắp kết hôn với người vợ chưa cưới ấy.
- Ừ! - Nói trong một tiếng nức nở. - Không phải với em. Không bao giờ với em. Không bao giờ. Ngay cả trong kiếp khác.
Cô khóc trong những bàn tay anh. Vì nhìn thấy anh khóc, mà cô khóc.
- Nếu ta không quen biết nhau như thế này, nếu em là một cô gái Trung Hoa giàu có, chắc chuyện sẽ diễn ra như thế. Vậy thì có lẽ cũng giống nhau thôi…
Anh nhìn cô. Anh không trả lời. Anh bảo:
- Có lẽ là giống nhau, anh còn chưa biết được. Hãy lại gần anh…” (Trích).