"... Chị Sứ yêu biết bao cái chốn này, nơi chị oa oa cất tiếng khóc đầu
tiên, nơi quả ngọt trái sai đã thắm hồng da dẻ chị. Chính tại rẻo đất
này, mẹ chị đã hát ru chị ngủ, và đến lúc làm mẹ, chị lại hát ru con
những câu hát ngày xưa. Chính tại đây, chị đã giơ nắm tay nhỏ nhắn lên
chào lá cờ Đảng, nên từ đó chị càng biết yêu thêm cha mẹ, chồng con, anh
em, đồng chí. Chị Sứ yêu Hòn Đất bằng cái tình yêu hầu như là máu thịt.
Chị thương ngôi nhà sàn lâu năm có cái bậc thang, nơi mà bất cứ lúc nào
đứng đó chị cũng có thể nhìn thấy sóng biển, thấy núi Ba Thê vòi või
xanh lam cứ mỗi buổi hoàng hôn lại hiện trắng những cánh cò. Có lẽ chưa
lúc nào Sứ yêu Hòn Đất oặn lòng như buổi sáng hôm nay. Lúc quỳ trước cái
chết lại là lúc chị thấy yêu hơn sự sống, yêu hơn mảnh đất chôn nhau mà
bình minh giờ đang trải ra một ngày mới.
Ánh nắng lên tới bờ
cát, lướt qua những thân tre nghiêng nghiêng, vàng óng. Nắng đã chiếu
sáng lòa cửa biển. Và xóm lưới cũng ngập trong nắng đó.
Sứ nhìn
những làn khói bay lên từ các mái nhà chen chúc của bà con làm biển. Sứ
còn ngó thấy rõ những vạt lưới đan bằng sợi ni lông óng ánh, phất phơ,
bên cạnh những vạt lưới đen ngăm, trùi trũi.
Nắng sớm đẫm chiếu người Sứ. Ánh nắng chiếu vào đôi mắt chị, tắm rợp mái tóc, phủ đầy đôi bờ vai tròn trịa của chị...".
(Một trích đoạn trong tiểu thuyết "Hòn Đất")