Tóm tắt nội dung:
Những năm cuối đời, khép lại đằng sau mọi biến cố muộn phiền của số phận, trong căn phòng chật hẹp, cũ kĩ trên phố Phùng Hưng, Lê Bầu đã bình thản mở lòng cùng cõi hoài niệm mênh mang…
Thời thơ ấu bên bến sông Hồng… Những cư dân bãi Phúc Xá, Nghĩa Dũng, An Dương, Tứ Tổng… Những kẻ ngụ cư cần lao, khi mặt trời chưa rạng đã túa đi khắp nơi kiếm sống rồi lúc đêm xuống mới bươn bả trở về. Có thể, họ có một mái nhà tranh che nắng mưa, cũng có thể họ chỉ ăn đậu ở nhờ thuê trọ. Giữa những người lương thiện, chất phác có thể có đôi ba kẻ lừa lọc, lưu manh nghèo khó ấy, tình người giản dị, chân chất, đùm bọc vẫn lấp lóa như ánh đèn dầu bé bỏng lọt qua vách nứa lúc trời đất tăm tối mịt mù.
Nguyên Hồng đã không giấu giếm những kỉ niệm đau đớn qua “Những ngày thơ ấu”; Duy Khán trở lại với kí ức tuổi nhỏ lắng sâu bằng “Tuổi thơ im lặng”… Giờ đây, Lê Bầu, với hoài niệm về tuổi thơ của mình, như một món quà đặc sắc và hiếm hoi khắc ghi về một Hà Nội của dân dưới bãi…