Ngày xưa, khi còn là chú tiểu, thỉnh thoảng đâu đó tôi có nghe người lớn nói về Tây Tạng, coi Tây Tạng như một nơi đầy những chuyện thần kỳ, huyền bí. Nào là ở Tây tạng có "Phật sống" , có những "cậu bé" vứa tròn ba, bốn tuổi đã nói trúng những gì thuộc về kiếp người của mình. Có những vị Lạt Ma tọa thiền trên tuyết hồi lâu tuyết tự tan, hoặc nói là dân Tây tạng sống chung với các vị Thánh có phép thần thông, dân Tây Tạng ai ai cũng tu niệm và đọc từng thần chú đạt đến hiển linh v.v...chuyện nào cũng gợi lên trong đầu óc non trẻ của tôi những tưởng tượng về Tây Tạng như một xứ thần tiên nào đó ở trong chuyện cổ tích.
Tôi luôn thầm tỏ lòng kính trọng đức Đạt Lai Lạt Ma một vị "Phật sống" của thời đượng đại, một Người sống không hận thù giữa những người thù hận, một người thắp sáng tinh thần "Vô ngã vị tha" của đạo Phật trong một thế giới văn minh với nến khoa học kỹ thuật và công nghệ chỉ có tiến chứ không ngừng.
Vốn có thiện cảm với đất nước và dân tộc Tạng, nên sau khi đọc xong cuốn sách của Pháp sư Thánh Nghiêm, tôi liền có ý dịch tập sách này ra Việt văn, và xem đây như chút lòng thành nhằm chia sẻ phần nào những đau thương và cay nghiệt mà dân tộc Tây Tạng đã và đang phải cam chịu...