Vào những ngày nghỉ cuối tuần, tôi thường ra một quán cà phê hay tiệm sách gần nhà để ngồi đọc sách. Ở bên này có những tiệm sách lớn, bên trong bán hàng cà phê với những chiếc bàn nhỏ, chúng ta có thể ngồi uống nước, đọc sách hay viết lách gì cũng được, rất thích và tiện lợi.
Có một lần ngồi nơi chiếc bàn trong góc phòng, tôi nghe họ mở bài hát "Send In The Clowns". Bài hát có nhịp điệu chậm, với những nốt nhạc đều đều như một lời thở than. Tôi vẫn nghe bài hát này rất nhiều lần nhưng có lẽ chưa bao giờ hiếu ý tác giả! Có người bạn giải thích rằng, ngày xưa, trong những gánh xiếc, mỗi khi có những màn nào trình diễn nguy hiểm nếu lỡ có tai nạn xảy ra, thường có một anh hề chạy vào sân khấu làm trò để che lấp, đánh lạc hướng chú ý của khán giả. Và trong cuộc đời cũng vậy, mỗi khi gặp khổ đau, đôi khi người ta cũng muốn tìm kiếm một niềm vui tạm bợ nào đó, để khỏa lấp vấn đề. Bài hát ấy là của một vở kịch trong một vở nhạc kịch, cô ta than thở và mỉa mai những thất vọng trong cuộc sống của mình. Và cô hy vọng rằng, sang năm sau đời cô sẽ có nhiều hạnh phúc hơn, "Well, may be next year...".
Mà cuộc đời này thì có bao giờ mà lại không còn những thất vọng bạn nhỉ? Chắc bạn còn nhớ câu chuyện người mẹ trẻ mất một đứa con nhỏ. Cô tìm gặp Đức Phật và cầu xin Ngài làm cho đứa con yêu dấu được sống lại. Đức Phật bảo cô hãy đi xin một hạt cải từ một căn nhà nào mà trong gia đình chưa có người chết. Cô đi từ sáng đến chiều, nhưng nhà nào cô gõ cửa đều có người đã qua đời. Rồi đến một lúc cô chợt hiểu! Điều cô mong muốn, nó không hiện hữu trong cuộc đời này. Bạn nghĩ gì về lời khuyên của Phật cho người mẹ trẻ ấy!