Một cô gái 25 tuổi trèo thang bị trượt ngã vô tình xuyên không về cổ đại, chính xác là năm Khang Hi thứ 41, nhập vào cơ thể một cô bé 14 tuổi. Với tính cách, tri thức, thế giới quan của một cô gái hiện đại làm thế nào cô có thể hòa nhập vào hoàn cảnh mới này của mình? Đối mặt với những toan tính, lọc lừa chốn thâm cung, những tranh đấu quyền vị giữa những vị aka để dành ngôi vị vương đế? Cô sẽ dành trái tim mình cho ai? Cho Thập aka hồn nhiên vô tư, cho Bát aka trầm lắng nhưng mạnh mẽ, cho Tứ aka âm trầm là người theo lịch sử sẽ là đế vương tương lai… Số phận của cô sẽ do cô chọn lựa hay cũng như những thiếu nữ cổ đại, tuân theo lệnh trên an bài?
"Đời người như mộng, biến đổi khôn lường.
Đúng đúng sai sai, ân ân oán oán, đến cuối cũng chỉ còn lại tháng năm im lìm, nước trôi mải miết mà thôi. Có chăng tận cùng vấn vương sót lại, là chút tình si chấp niệm!
Ngày người đạm nhiên nói ra một chữ "Muốn", là ngày chạm tới chìa khoá mở tim ta.
Lúc người dang tay ném ô đứng cạnh ta dưới gió mưa vần vũ, một nỗi đau cùng chia, hai tâm tình cùng chịu, trái tim ta vốn đã rộng mở vì người.
Khoảnh khắc người vì ta lấy chính lưng mình làm bia đỡ tiễn, ta đã biết rằng cả đời này chẳng thể quên người được nữa.
Sau dù có bao nhiêu dùng dằng dây dưa, cũng chỉ là càng lún càng sâu, vốn không cách chi thoát được."
"Vì yêu mà giận, vì yêu mà hận, vì yêu mà khờ, vì yêu mà chấp. Rời xa rồi mới thấy, giận khờ hận chấp, tấc tấc đều hoá thành nỗi nhớ tương tư...
...Nhược Hi trong lòng không có hoàng thượng, chẳng có Tứ a ka, nhất nhất chỉ có một người, Dận Chân mà thôi."...