Nhìn thấy Tuệ Tử trong truyện yêu một cách đắm say mê muội, tôi trong hiện thực biết rõ kết cục của tình yêu ấy sẽ không tốt đẹp nhưng chẳng thể cứu giúp được gì. Thấy Tuệ Tử của tuổi ấu thơ vứt bỏ ông ngoại của mình, cùng với những cô gái của "đại đội dép lê" phản bội lại Cảnh Địch, làm tổn thương đến Tiểu Cố; đứng trước xã hội và thời đại mà lòng người ngày càng chạy theo cái ác, cô và những người bạn trẻ tuổi cùng hội cùng thuyền đã lấy ác trả ác, lấy oán báo ân, tôi của của tuổi trưởng thành chỉ biết quan sát mà thôi.
“Tôi đã từng mơ một giấc mơ: Tôi của bây giờ cùng tồn tại với tôi của tuổi ấu thơ, tôi đứng đó bên ngoài, quan sát tôi của tuổi thơ ấu và niên thiếu trong tranh qua từng cử chỉ và hành động, từng cái nhăn mặt, từng nụ cười: Người trong tranh ấy hoặc là rất thông minh hoặc là rất ngu xuẩn buồn cười. Khi mà tôi của tuổi ấu thơ bắt đầu phạm sai lầm, thì tôi đứng ngoài vô cùng lo lắng, tôi muốn nhắc nhở, chỉnh sửa cho người ấy, nói với người ấy như một người ngang qua rằng, như thế sẽ chỉ mang lại sự tổn thương. Nhưng tôi lại không có cách nào trao đổi và can thiệp được nên chỉ còn biết đứng nhìn người ấy đang khiến cho mọi chuyện tồi tệ càng trở nên tồi tệ, hoang đường càng trở nên hoang đường.” (Trích).