"Tôi" là một người đàn ông bình thường, không có gì nổi trội nhưng lại khá bạo gan. Bạn thân tôi thì lại nói rằng da mặt tôi rất dày. Sau bốn năm ở đại học, tôi không ra trường đi làm ngay mà tiếp tục học nghiên cứu sinh trong ánh mắt ngưỡng mộ của bạn bè, tiếp tục được hưởng cuộc sống an nhàn, vô lo vô nghĩ của đời học sinh, tiếp tục đắm mình trong những mối tình cuồng nhiệt của tuổi trẻ...
Uyển Nghi - bạn gái tôi là hoa khôi của khoa tiếng Anh. Cô ấy rất yêu tôi, ân cần chu đáo chăm sóc, hy sinh tất cả cho tôi, tự nguyện hiến dâng thứ quý giá nhất của một người con gái. Ở bên cô ấy, tôi được phục vụ một cách đầy đủ, có quần áo mới sạch sẽ ở đầu giường mỗi buổi sáng thức dậy, có người nhắc nhở tôi phải như thế này, phải như thế kia ...
Mạt Mạt - người không được coi là bạn gái của tôi, cô ấy chỉ là bà chủ cửa hàng bán hoa, là cô gái điếm, là con nợ... Chúng tôi vô tình gặp nhau để rồi gắn bó với nhau bằng một linh cảm vô hình về mối duyên nợ từ kiếp trước.
Uyển Nghi là nước, Mạt Mạt là rượu. Nước không mùi không vị nhưng người ta không thể sống thiếu nước. Rượu vô cùng hấp dẫn nhưng uống nhiều lại khiến con người ta khổ sở, đau đớn. Uyển Nghi là một viên ngọc sáng, Mạt Mạt lại là một viên đá cuội. Ngọc đẹp dù sáng đến mấy nhưng nếu phát hiện ra có một chút tì vết, nó sẽ bị rớt giá thê thảm. Còn đá cuội, nếu lộ diện, nó lại trở nên hấp dẫn vô cùng dù bằng chỉ một chút ánh sáng le lói và vẻ độc nhất vô nhị của mình.
Tôi luôn phải giằng xé, đấu tranh giữa hai người con gái. Rồi tôi sẽ phải làm gì đế thoát ra khỏi cuộc tình đang chồng chéo và đầy trái ngang này?